Chương 11: Sa vào bẫy

Nếu như không phải là vì chuyện tối ngày hôm qua, hắn đối xử với cô như vậy, e rằng cô đã bị vỏ bọc của hắn lừa gạt. Ban đầu tưởng rằng hắn là người chính trực, tốt bụng, đâu ngờ bên trong hoàn toàn là đen tối giống màu quần áo hắn. Không biết đã có bao nhiêu cô gái trẻ mắc vào bẫy của hắn như cô rồi!

Cô nghĩ mà trong lòng kinh hãi, tại sao công việc này dễ dàng như vậy, lương cao như vậy, lại còn được tuyển nhân viên mới, thật không logic chút nào.

Chợt Tô Niệm nghĩ đến một khả năng, cô lấp đầy suy nghĩ của mình bằng những phỏng đoán ghê gớm, trong đó Cố Cẩn Duật đã sát hại dã man một cô gái trẻ và cắt xác cô ấy thành nhiều mảnh phi tang ở vùng hoang dã.

Vết máu trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đã không còn, đột nhiên chiếc điện thoại bàn vang lên inh ỏi khiến cô giật mình.

Vừa định thần lại, sau khi điện thoại vang lên hai lần, cô cầm lấy tay cầm điện thoại, nói:

"Xin chào, đây là quầy lễ tân của văn phòng thư kí tổng giám tập đoàn Itanium, tôi là Tô Niệm."

Phía bên kia vang lên tiếng cười khúc khích.

Cố Cẩn Duật duỗi thẳng đôi chân dài xuống dưới bàn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tô Niệm qua tấm kính một chiều, đột nhiên cảm thấy hài lòng.

"Thư ký Tô, vào đi."

Khi Tô Niệm nghe thấy giọng nói này, cả người cô cứng đờ, như thể cô cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn cô xuyên qua tấm kính, khiến cô cảm giác cả người lạnh toát.

Không sao, bây giờ là giờ làm việc, cái tên khốn nạn Cố Cẩn Duật sẽ không dám làm gì, nếu cô vô cớ mà biến mất, nhất định sẽ khiến mọi người hoài nghi.

Tô Niệm, người đã xem quá nhiều bộ phim truyền hình hồi hộp đứng dậy, cả đầu cô trống rỗng, cố gắng hết sức để lấy lại tinh thần, sau đó run rẩy bước đến văn phòng Cố Cẩn Duật.

"Cô đã ăn sáng chưa?"

Tô Niệm vừa bước vào văn phòng, ánh mắt của Cố Cẩn Duật liền dán chặt vào người cô, giọng nói có chút vui vẻ.

"......đã ăn."

Tô Niệm sửng sốt một lúc, khi cô ngước mắt lên, ánh mắt đυ.ng phải đôi mắt sâu thẳm của Cố Cẩn Duật, tim cô đập thình thịch.

“Tôi còn chưa ăn, cô xuống quán cà phê dưới lầu mua cho tôi hai phần đồ ăn sáng.” Cố Cẩn Duật đổi tư thế ngồi, phàn nàn nói.

“Sếp Cố anh muốn ăn gì?” Tô Niệm nhìn cà vạt của người đàn ông bởi cô không có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Cô mua gì cũng được." Cố Cẩn Duật trong mắt tràn đầy hứng thú, hắn giơ tay phải lên, chống cằm, không chút do dự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Niệm.

Nếu nhìn thật kỹ, môi cô vẫn còn hơi đỏ, sưng tấy lên, nghĩ đến cảnh nóng bỏng tối qua, hắn cảm thấy vô cùng phấn khích và thoả mãn.



Tác giả có lời muốn nói: Nam chính thật là biếи ŧɦái...