Chương 15

Thịt của Hoả Điểu ngon đến không ngờ. Thư Cẩm Thiên ăn nguyên hai cái chân, đỡ lấy cái ép không thể cúi xuống của mình .

Trải qua mấy ngày tìm hiểu, Thư Cẩm Thiên phát hiện ra Thư Hàn Ngọc cực kỳ sợ bỏng.Cho dù là đồ ăn hơi nóng , hắn cũng sẽ không ăn.

Sau khi ăn hết hai cái chân gà, hai cái chân còn lại đã nguội hẳn. Vì vậy, Thư Cẩm Thiên bất đắc dĩ đưa phần thịt còn lại cho Thư Hàn Ngọc ăn.

Thư Cẩm Thiên vỗ vỗ vai Thư Hàn Ngọc, giả vờ hào phóng nói : " Này Thư Hàn Ngọc, phúc lành và khó khăn đều nên được chia sẻ . Vì hai chúng ta đã cùng nhau bắt được con chim này nên hãy cùng ăn thịt này nhé."

Thư Hàn Ngọc cau mày. Hắn không thích ăn những món kỳ lạ mà giống cái đưa, nhưng không chịu được việc từ chối lòng tốt của Thư Cẩm Thiên, hắn chỉ nuốt chửng thức ăn thừa mà giống cái đưa trong một ngụm.

Móng vuốt của Hoả Điểu cực kỳ sắc bén. Thư Cẩm Thiên là một ví dụ điển hình; anh hoàn toàn ổn nhưng vết thương của anh thực sự không hề nhẹ. Hai con chim cào vào lưng anh và để lại bốn vết chém sâu, dẫm máu.

Phần lưng dưới của anh có một vết rách rất sâu một mảnh thịt bị móng vuốt sắc nhọn lấy đi. Hai bên vết thương mơ hồ nhô lên trên, lộ ra phần thịt đỏ bên trong, trông đặc biệt dữ tợn.

Bàn tay phải bị mỏ chim mổ của anh lại càng nặng hơn: vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, đau đến mức Thư Cẩm Thiên ngay cả tay cũng không cử động được.

Mỗi lần Thư Hàn Ngọc nhìn thấy vết thương của Thư Cẩm Thiên, cơn tức giận lại dâng lên. Nhưng những con chim ức hϊếp con cái đã bị hắn xử lý, ngay cả khi hắn muốn trút giận hơn nữa, những con chim đã chết và tổ của chúng cũng trống rỗng, thậm chí cả trứng chim cũng bị con cái ăn.

Không có gì để trút giận, hắn chỉ có thể kìm nén. Khi cuộn tròn quanh người giống cái để ngủ, hắn không dám chạm vào phần thân trên của mình vì sợ vô tình làm tổn thương người phụ nữ.

Bản thân Thư Cẩm Thiên cũng không để ý tới điều đó, mặc dù anh cảm thấy điều đó khá có lợi vì vết thương này đã ngăn con rắn lớn quấn chặt lấy anh. Kẻ xui xẻo duy nhất chính là những con chim lớn đáng thương đó. Thư Cẩm Thiên lén lút thắp một ngọn nến trắng cho con chim lớn trong lòng.

Vì bị thương nên Thư Hàn Ngọc hai ngày nay cũng không dám quấn quá chặt anh. Ngược lại Thư Cẩm Thiên gần đây cuộc sống rất thoải mái. Sau hơn mười ngày kiên trì hồi phục, vết thương trên tay Thư Cẩm Thiên cũng sắp lành hẳn.

Chỉ là tay phải của anh không thể sử dụng hoàn toàn

sức mạnh của nó. Khi anh cố gắng, nó sẽ đau âm ỉ. Trong khi đó, vết thương trên lưng anh nhanh chóng lành lại, giờ chỉ còn lại vài vết sẹo đỏ sậm. Cái lưng của anh trước đây khá đẹp nhưng bây giờ, tấm lưng săn chắc và rắn chắc của anh đã bị tổn thương.

Thư Cẩm Thiên chính mình nhìn không ra, cũng không thật sự để ý, nhưng Thư Hàn Ngọc mỗi ngày đều nhìn thấy, lại cảm thấy có chút đau lòng. Những ngón tay của hắn sẽ vô thức chạm vào chúng mặc dù hắn không dám sử dụng dù chỉ một chút sức lực.

Không khí buổi sáng sớm hơi mát mẻ, tràn ngập không khí trong lành và sạch sẽ. Nắng sớm dần nhô lên nhuộm đỏ đường chân trời và mây trời, sưởi ấm núi rừng xanh tươi tràn đầy sức sống.

Những giọt sương ở đầu lá vẫn chưa bay hết. Cái lưỡi của Thư Hàn Ngọc liếʍ lên vết sẹo hình tam giác trên cánh tay Thư Cẩm Thiên. Khi thấy người anh lắc đầu và nói rằng mình ổn, hany liền vòng qua người anh và bắt đầu đi.

Thư Cẩm Thiên hưng phấn dựa vào trên người Thư Hàn Ngọc, nuốt nước miếng, mơ tưởng đến đồ ăn ngon. Anh đã mang theo tất cả những gì mình có và sẽ không phải bỏ lại hành lý nếu có cơ hội chạy trốn.

Thời gian tựa như chậm rãi trôi qua, Thư Cẩm Thiên lại đang nóng lòng chờ đợi. Thư Hàn Ngọc di chuyển với tốc độ như vậy trong phần lớn thời gian trong ngày và Thư Cẩm Thiên đã hơi đói. Trước khi đến nơi mà Thư Hàn Ngọc nói, anh có chút lo lắng hỏi: “Chúng ta còn chưa đến sao? Còn bao xa nữa mới tới?”

Bởi vì Thư Hàn Ngọc không nói cho anh biết khoảng cách cụ thể, anh chỉ coi như là đi xa như thường lệ đi chơi.Anh không nghĩ rằng họ sẽ không đến nơi sâu khi đi một quãng đường dài như vậy, ngay cả với tốc độ của con rắn lớn. Điều này vượt xa sự mong đợi của anh.

Thư Hàn Ngọc quay đầu lại nhìn anh. Thấy anh có chút mệt mỏi, hắn rốt cục nhớ tới giờ ăn của anh đã trôi qua từ lâu.

Mặc dù rằng cảm thấy rằng giống cái là Những sinh vật rất rắc rối, Thư Hàn Ngọc không hề thiếu kiên nhẫn. Trong cuộc hành trình, hắn bắt được một con mồi cỡ nhỏ cho anh.

Thư Cẩm Thiên vốn định đợi bọn họ đến rồi mới ăn đồ ăn ngon. Nhưng thấy Thư Hàm Ngọc bắt được một con mồi nhỏ cho mình mà không thèm hỏi ý kiến, chẳng thà nướng lên mà ăn.

Tuy nhiên, Thư Cẩm Thiên không nghĩ tới nơi Thư Hàn Ngọc nhắc đến lại xa xôi như vậy. Cuộc hành trình này mất cả hai mươi ngày.

Thư Hàn Ngọc đã đi suốt ngày đêm. Khi mệt mỏi, hắn sẽ thản nhiên tìm một nơi để cuộn tròn quanh người anh và ngủ, sau đó lại tiếp tục vội vã khi tỉnh dậy.

Hơn nữa, Thư Cẩm Thiên ngủ nhiều hơn so với rắn lớn, nhưng vì nằm trên rắn nên anh có thể ngủ bất cứ lúc nào mình muốn. Bằng cách này, anh có thể chịu đựng được ngay cả với sự vội vàng của chuyến đi.

Nếu biết đi xa đến mức này, anh sẽ không tùy tiện đồng ý như vậy. Bất quá, bọn họ đã đi xa đến mức này. quay lại thì quá lãng phí, cho nên Thư Cẩm Thiên cũng không nhắc tới chủ đề này.

Bởi vì con rắn lớn hơi mệt mỏi vì vội vã nên nó quấn

quanh người nói ít hơn nhiều ,phần lớn thời gian hắn

chỉ quấn lấy anh và đi ngủ. Điều này khiến Thư Cẩm

Thiên có chút vui mừng,

Sau đó, anh nghe thấy tiếng nước róc rách yếu ớt và ánh sáng dần dần xuyên qua khu rừng phía xa. Thư Cẩm Thiên mơ hồ đoán được điều gì đó, không khỏi có chút háo hức.

Khi họ ra khỏi khu rừng, đôi mắt Thư Cẩm Thiên nhìn thấy một khoảng đất trống rộng lớn. Trước mắt anh là một đại dương xanh thẫm, rộng lớn đến mức chỉ nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy bên kia . Bờ biển xa nổi thành một đường với đường chân trời trắng sáng. Mặt trời chói chang chiếu sáng mặt biển nhấp nhô và khiến nó lấp lánh như những đốm sáng,

Gần đó, sóng biển cuồng nhiệt dâng cao, ập vào bờ tạo nên tiếng sóng cuồn cuộn. Ngay sau đó, nó bất đắc dĩ bò lùi về phía sau, giống như đôi tình nhân sắp chia tay.

“Ngạc nhiên thật là biển! Thật sự là ngoài ý muốn" Thư Cẩm Thiên hít mạnh một hơi, rất kinh ngạc.

Mặt biển xanh thẫm gầm thét sủi bọt nước, lấp lánh dưới ánh nắng thiêu đốt. Ánh sáng chói lóa khiến anh không thể nhìn thẳng vào nó. Thư Cẩm Thiên dùng tay che mắt, nheo mắt nhìn đại dương mà anh đã yêu thích từ lâu.

Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã có một niềm khao khát với biển không thể diễn tả, cảm thấy biển thật lãng mạn và hùng vĩ. Rất nhiều câu chuyện cổ tích xảy ra ở vùng biển xanh và anh luôn mong muốn được tận mắt chứng kiến.

Khi lớn hơn một chút, có lần anh đã tự mình đến bãi biển. Anh nhìn thấy bọt và rác trôi nổi trên bề mặt đại dương, và bãi biến cũng có nhiều loại giấy gói thực phẩm và rác thải mà con người đã bỏ lại, và anh trở nên vỡ mộng. Từ đó trở đi, anh không bao giờ đi biển nữa.

Không ngờ lần sau anh nhìn thấy biển lại đẹp đến thế này. Nó lật đổ nỗi thất vọng trong quá khứ của anh và khơi dậy tình yêu của anh với biển.

“Thích nó à?" Vào một thời điểm nào đó không rõ, Thư Hàn Ngọc đã biến thành hình dạng con người sau lưng ôm lấy anh , hai tay vô thức chạm vào, vuốt ve Thư Cẩm Thiên.

Đây là thói quen của con rắn. Hình dạng con người của Thư Hàn Ngọc giống như hình dạng con rắn của hắn , thích bao bọc mọi thứ. Đặc biệt là giống cái của hắn , chỉ cần nhìn thấy anh, hắn sẽ tự động quần lấy anh.

Thư Cẩm Thiên cuối cùng cũng tỉnh lại khi được Thư Hàn Ngọc ôm chặt. Con rắn lớn đã lâu không bám vào người anh, khiến anh phần nào quên mất sự ám ảnh kỳ lạ của đối phương dành cho mình.

Thư Cẩm Thiên vặn vẹo thân thể, giả vờ muốn đi tới gần bờ biển,

"Tôi thích nó. Nơi này rất sạch sẽ và trông khác biệt như ngày và đêm so với biến tôi từng thấy trước đây."

“Thật tốt nếu em thích nó, đi xuống bơi nhé . Nơi này rất rộng lớn, chúng ta có thể thoải mái bơi lội.”

Thư Hàn Ngọc rất thích bơi lội trong đại dương và sẽ dành phần lớn thời gian trong năm của mình ở đây.

Khi hắn gặp Thư Hàn Ngọc trong rừng núi, hắn vừa từ bờ biển trở về cách đây không lâu. Cuộc gặp gỡ của hắn với anh cũng là một số phận hiếm có.

“Được rồi à . Tôi sắp chết vì nóng rồi. đi giải nhiệt đã.” Thư Cẩm Thiên nhanh chóng cởϊ qυầи dài ra, vốn dĩ anh cũng không mặc áo sơ mi. Vì vậy, anh ngay lập tức chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen và bước từng bước nhỏ xuống biển.

Nước biển ấm áp, do có ánh nắng mặt trời chiếu vào và khi anh bước vào cũng không lạnh lắm. Cảm giác ngâm mình rất thoải mái.

Thư Hàn Ngọc lao xuống biển theo sau anh với nụ cười trên môi. Hắn vui vẻ bởi vài vòng quanh con cái trước. khi quấn mình quanh cơ thể trần trụi của con cái.

Thân thế đột nhiên bị ôm chặt — thậm chí trên biển — Thư Cẩm Thiên lần đầu tiên rất kinh ngạc. Khi anh quay lại nhìn thì đúng là Thư Hàn Ngọc.Trong nước, Thư Hàn Ngọc ngằng mặt nhìn anh, mỉm cười rất ôn hòa.

Xuyên qua làn nước gợn sóng, khuôn mặt thanh tú trắng nôn của Thư Hàn Ngọc bị sóng biến lay động ảnh hưởng, hắn thực sự đẹp đến có chút hư ảo. Không biết vì sao, Thư Cẩm Thiên lại nghĩ tới một câu chuyện nàng tiên cả.

Thư Hàn Ngọc có chút không hài lòng vì mực nước quá thấp. Hắn ôm lấy cơ thể cô gái và bơi về phía khu vực sâu hơn.

Thư Cẩm Thiên bơi theo để Thư Hàn Ngọc dẫn đầu, tận hưởng cảm giác ấm áp khi dòng nước chảy qua cơ thể. Mãi cho đến khi anh đột nhiên nhận thấy bờ biển đang nhỏ dần đi, anh mới phát hiện ra rằng họ đã ở quá xa bãi biển.

“Nhanh lên và dừng lại đi! Chúng ta đã bơi quá xa. Nó quá nguy hiểm!" Thư Cẩm Thiên sợ hãi nhảy dựng lên, đã một cái, dùng tay đẩy thân thể đang bơi lội hăng hái của Thư Hàn Ngọc.

Thư Hàn Ngọc cảm thấy như vậy là đủ rồi, thế là quyết định ngoan ngoãn dừng lại, ôm lấy anh, chạm vào hắn.

Thư Cẩm Thiên có chút sợ hãi ở chỗ sâu trong biển, không khỏi có chút khẩn trương.

“Chúng ta hãy bơi lùi lại một chút nhé . Ở đây thực sự quá sâu.” Nơi bọn họ đến đã trở nên nhỏ bé. Những thân cây khổng lồ không thể tưởng tượng nổi cũng đã trở nên ngắn và nhỏ, hòa lẫn vào nhau một cách rõ ràng thành một lớp xanh bao quanh bờ biển.

Đầu của Thư Hàn Ngọc nhô lên khỏi mặt nước, cọ vào vai anh. “Không, biển rất thoải mái. Nếu Thiên Thiên sợ, bạn có thể ôm tôi ”.

Thư Hàn Ngọc chạm vào mái tóc ướt đẫm nước của Thư Cẩm Thiên, cúi đầu chạm trán Thư Cẩm Thiên, tỏ ra rất thân mật.

Thư Cẩm Thiên biết bơi nhưng vẫn có chút sợ hãi trước vùng biển rộng lớn có chút nguy hiểm. Toàn bộ cơ thể anh được bao bọc trong nước, ai biết liệu sẽ có thứ gì nguy hiểm xuất hiện hay không.

“Không tôi muốn quay lại." Thư Cẩm Thiên quả quyết nói, giọng điệu có chút khẩn trương.

Thư Hàn Ngọc nhíu mày, gắt gao khống chế thân hình

nhỏ nhân của anh, sắc mặt trở nên lạnh lùng,

" KHÔNG "

Thư Cẩm Thiên rất bất an. Anh đẩy Thư Hàn Ngọc ra và chuẩn bị bơi vào bờ.

Sắc mặt Thư Hàn Ngọc tối sầm lại, nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh, kẹp chặt.

“Tôi đã nói không "

Thư Cẩm Thiên giật mình, bị giọng nói đột nhiên lạnh lùng của Thư Hàn Ngọc khuất phục. Vừa rồi anh quá sợ hải, quên mất Thư Hàn Ngọc còn là một tồn tại nguy hiểm hơn.

Cơ thể anh bị kéo mạnh về phía sau. Thư Cẩm Thiên ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thư Hàn Ngọc, trong lòng có dự cảm không lành. Đang muốn lên tiếng để cứu vãn tình thế thì bất ngờ bị kéo xuống nước.

* Ngô ~…”

Thư Cẩm Thiên mất cảnh giác, phun ra một dòng bong bóng trong nước.

Thư Hàn Ngọc ôm lấy anh bơi xuống phía dưới, cưỡng ép đưa anh vào thế giới của mình. Dưới đáy biển có rất nhiều cảnh đẹp mà Thư Hàn Ngọc chưa từng thấy nên chắc chắn sẽ thích.