Chương 12

Thư Hàn Ngọc trở về, chỉ mang theo một ít trái cây cho anh, đơn giản ném từ trên cao xuống, sau đó một mình tắm nắng ở bên ngoài.

Thư Cẩm Thiên nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh ken két.

"Này! Anh định lạnh lùng với tôi như thế này mãi à? Tôi

muốn ra ngoài ahhhhhh"

"Ngươi ngoan ngoãn đi, sau đó ta sẽ thả người ra

ngoài."

Để đáp lại Thư Cẩm Thiên, Thư Hàn Ngọc đã đặc biệt biến thành hình dạng con người.

“Chết tiệt, hãy ngoan ngoãn nghe lời đi! Cho tôi ra!"

Anh không bao giờ ngờ rằng sự phản kháng duy nhất của mình lại khiến con rắn lớn lại cảnh giác với anh như vậy.

"Ra câu hỏi. Hai ngày này, ngươi không được phép ra ngoài "

"Cái gì? Nó trông giống như tôi là nô ɭệ của anh ! Tại sao lại nhốt tôi như thế này?!"

Thư Cẩm Thiên thổi bay đầu mình. Hiện tại, anh tuyệt đối không nhất định muốn đi ra ngoài, nhưng bị con rắn nhốt như thú cưng trong nhà, anh cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Thư Hàn Ngọc không còn đáp lại anh nữa. Nói xong những điều muốn nói với anh, hắn lại biến thành một con rắn, lười biếng nằm dài trên mặt đất thành một hàng, thoải mái tắm nắng.

Thư Cẩm Thiên phía dưới không có nước mắt kêu lên

một tiếng, nhưng không có phản ứng, thanh âm cũng

nhỏ dần. Cam chịu, anh nhặt trái cây trên sàn lên và ăn.

Quả nhiên, Thư Hàn Ngọc hai ngày nay đều không thả Thư Cẩm Thiên ra ngoài. Bản thân hắn cũng rất ít khi xuống tháp tùng giống cái. Khi tỉnh dậy, hắn thường tắm nắng hoặc tắm trăng ở cửa hang và chỉ xuống ngủ khi mệt mỏi.

Bởi vì Thư Cẩm Thiên phải nướng thịt để ăn, đốt lửa trong động cũng không thích hợp, Thư Hàn Ngọc mỗi bữa chỉ mang cho anh một ít trái cây rừng vì hắn chỉ có ý trừng phạt anh .

Ngày thứ ba, Thư Cẩm Thiên mỗi bữa đều ăn trái rừng,

thật sự sống khổ vô cùng. Cả người anh gầy đi , hình

dáng khuôn mặt cũng có phần sắc nét hơn. Thời gian ở đây quả thực dài hơn rất nhiều so với thế giới cũ, Thư Cẩm Thiên mỗi ngày phải ăn năm bữa. Bây giờ bữa ăn của anh đã trở thành trái cây dại chứa đầy nước, anh phải ăn ít nhất bảy, tám, thậm chí mười bữa một ngày.

Hơn nữa, ăn quá nhiều thực phẩm sống hoặc lạnh sẽ dễ dẫn đến tiêu chảy. Trong một ngày, anh cảm thấy nhẹ nhõm không kém những lần ăn uống.

Thư Hàn Ngọc con rắn đáng ghét kia không ngờ cũng làm theo lời hắn, thật sự không cho anh đi lên. Hắn thậm chí còn không cho phép anh ra ngoài để đi vệ sinh. Hắn chỉ ném xuống một vài chiếc lá lớn và bảo anh làm điều đó trên những chiếc lá đó để sau này hắn xuống phân loại dễ dàng hơn.

Thư Cẩm Thiên hận đến răng đều đau nhức, nhưng

cũng không có cách nào. Mỗi lần nhìn thấy Thư Hàn

Ngọc chăm chỉ sắp xếp những thứ đó mà không hề

phàn nàn sau khi làm xong, anh đặc biệt không thể hiểu được hắn chút nào.

Mẹ kiếp, anh không thể lùi lại một bước và cho tôi chút không khí được sao? Chẳng phải điều đó sẽ tốt hơn cho tất cả chúng ta sao? Bạn có phải như thế này không? Thực ra còn rắn lớn là M phải không.

Thư Cẩm Thiên một mình ở trong không gian chật hẹp, cả ngày không có việc gì làm, sắp khiến anh phát điện. Có lúc anh còn ước gì Thư Hàn Ngọc có thể xuống ngủ để anh có thể nhìn thấy một sinh vật sống.

Loại ý thức này khiến Thư Cẩm Thiên vô cùng sợ hãi, anh cảm giác như mình sắp trở thành kẻ bị thuần hóa. Trong khi đó Thư Hàn Ngọc là chủ nhân của anh , và là người thuần hóa anh .

Điều này không thể được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không biết mình sẽ có những suy nghĩ kỳ quặc gì nữa..

Sau khi ăn trái cây dại mấy ngày, Thư Cẩm Thiên toàn thân suy nhược, uể oải dựa vào tường kêu gào trong hang..

"Thả tôi ra, tôi muốn đi ra ngoài. Tôi muốn ăn thịt. Tôi- thực sự ~ đói~ ah"

Thư Hàn Ngọc đang tắm nắng bên ngoài, khi nghe thấy

tiếng kêu chán nản của anh, hắn cảm thấy mình đã

trừng phạt đủ rồi,

Thư Hàn Ngọc hóa thành người, nghiêng người tới cửa động, sau đó nói với Thư Cẩm Thiên: “Đói quá, dưới đó còn có trái cây.”

Thư Cẩm Thiên thấy con rắn lớn trả lời mình với vẻ nghiêm túc hiếm có, vui vẻ kinh ngạc, bước từng bước nhẹ nhàng đi tới phía dưới cửa hang để ép hắn: "Nhưng tôi muốn ăn thịt. Càng ăn nhiều trái cây, tôi càng thấy đói. Tôi sắn chất đói rồi đây".

Nghe được giọng nói ngoan ngoãn của anh, Thư Hàn Ngọc cảm thấy kết quả khá tốt, đồng thời nghĩ rằng sau này nếu không nghe lời, mình có thể sử dụng lại phương pháp này.

"Vậy ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời chứ?"

Thư Cẩm Thiên cứng đờ, bàn tay buông thõng bên hông, nắm chặt áo sơ mi của mình. Một lúc lâu sau, anh mới ủ rũ nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn."

Nói xong, không nghe thấy Thư Hàn Ngọc trả lời, Thư Cẩm Thiên ngẩng đầu lớn tiếng lập lại: "Ta sẽ nghe lời. Vì vậy hãy để tôi ra ngoài, được chú"

Dù thế nào đi nữa, trước tiên anh nên ổn định con rắn lớn rồi tính toán xem nên làm gì tiếp theo. Anh không biết khi nào mới có thể thoát khỏi sinh vật máu lạnh đáng ghét này,

Thư Hàm Ngọc hài lòng mỉm cười, đưa tay về phía anh.

Thư Cẩm Thiên vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn trắng nõn, giẫm lên vách hang mà leo lên. Tuy nhiên, vài ngày suy dinh dưỡng khiến anh cảm thấy bất lực và yếu đuối. Anh thậm chí còn không thể đứng dậy khi nắm tay Thư Hàn Ngọc.

Thư Hàn Ngọc mỉm cười nhìn anh, cũng không giúp

đỡ.

Thư Cẩm Thiên bị treo lơ lửng một lúc mới nhận ra Thư Hàn Ngọc đang nhìn mình như xem kịch hay, hận không thể trực tiếp lôi kéo hắn xuống.không muốn tiếp đãi cái này to lớn động cơ khỏa thân,

Thư Cẩm Thiên không nhúc nhích nữa, nhưng cũng không muốn buông tay Thư Hàn Ngọc ra. Và thế là anh kiễng chân lên trong khi nắm tay mình như thế. Thư Hàn Ngọc dừng lại trước khi đi quá xa, dùng tay

kéo mạnh, dễ dàng kéo anh treo lơ lửng ở cửa hang

lên và ôm anh vào lòng.

" muốn ăn gì? Tôi sẽ bắt.”

Thư Cẩm Thiên hiện tại không còn bướng bỉnh như trước nữa mà khi bế lên rất mềm yếu, rất ngoan ngoãn. Thư Hàn Ngọc khá hài lòng với trừng phạt lần này.

"Gì cũng được. ...Miễn là nó không phải là trái cây.”

Thư Hàn Ngọc sờ đầu anh, mừng rỡ thấy anh không tránh né.* Rất tốt *

“Được rồi, chúng ta sẽ đi ngay.”

*Chúng tôi?".

Thư Cẩm Thiên kinh ngạc. Thư Hàn Ngọc luôn để anh trong hang khi hắn đi săn và sẽ kéo anh ra ngoài ăn sau khi bắt , mang con mồi về.

Thư Hàn Ngọc biến thành con rắn lớn và cái đuôi đung đưa của nó quấn quanh anh, đi xuyên qua khu rừng rậm.

Cho dù đi cùng một Thư Cẩm Thiên, động tác của Thư Hàn Ngọc cũng rất uyển chuyến. Hắn nhanh chóng len lỏi qua các đường nối ở nhiều góc khác nhau và mở một con đường trong bụi cây quá rậm rạp.

Thư Cẩm Thiên dựa vào thân rắn lớn, đoán trước cách

thức rắn lớn săn mồi.

Tốc độ của Thư Hàn Ngọc giảm xuống, hắn chậm rãi tiếp cận tổ của Thỏ đá góc, im lặng ẩn nấp trong bụi rậm.

Thư Cẩm Thiên bước ra khỏi người Thư Hàn Ngọc, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "ở đây có à? Chẳng có gì ở đây cả; chúng ta phải đợi bao lâu ah ?

Thư Hàn Ngọc thẻ lưỡi ra và rít ,hắn đã phát hiện ra con Thỏ đá góc này hai ngày trước ,đã muốn bắt nó cho Thư Cẩm Thiên ăn từ lâu. Tuy nhiên, vì vẫn đang trừng phạt anh nên hắn đã để lại cơ hội cho đến tận bây giờ.

Thư Cẩm Thiên nhìn thấy chiếc lưỡi thè ra, có chút sợ hãi. Sợ Thư Hàn Vũ lại thọc lưỡi rắn vào miệng mình, hắn vô thức ngậm miệng lại.

Thư Hàn Ngọc không để ý tới những hành động này của anh ,chỉ thản nhiên nằm trên đất, như thể hắn không đến đây để đi săn.

Cho đến khi một con Thỏ Đá Góc vụng về nhảy vào nơi mà Thư Hàn Ngọc đã phân chia làm bãi săn. Con rắn lớn lười biếng sau đó trở nên hưng phần, cúi người xuống nhưng không trực tiếp lao ra ngoài.

Mảnh đồng cỏ này là nơi mà nhóm Thỏ Đá góc này thích đến nhất. Cỏ ở đây mềm và mọng nước, đối với bọn chúng nó rất ngon.

Thủ lĩnh Thỏ Đá Góc thấy không có nguy hiểm gì nên liền " lejle ", gọi thêm nhiều Thỏ Đá Góc nhỏ hơn đến. Những con Thỏ Đá góc sau đó xuất hiện trong tầm nhìn của Thư Hàn Ngọc theo nhóm hai và ba.

Thời cơ đã đến, toàn bộ thân rắn của Thư Hàn Ngọc đột nhiên căng thẳng, có thể giảng một đòn chí mạng vào đối thủ bất cứ lúc nào.

Thư Hàn Ngọc chưa kịp hành động đã dùng đuôi rắn

kéo Thư Cẩm Thiên.

Thư Cẩm Thiên gật đầu biểu thị mình đã hiểu, Thư Hàn Ngọc cuối cùng vỗ nhẹ đầu anh, sau đó bắn ra như một mũi tên.

Bầy Thỏ đá góc ngay lập tức chuyển động, tất cả đều hối hả chạy toán loạn. Thư Hàn Ngọc đã nhốt một con thỏ Đá góc to lớn từ lâu, bỏ con mồi ở gần hơn, lao thẳng vào con thỏ đó.

Cách con mồi năm mét, Thư Hàn Ngọc bất ngờ nhảy lên và cắn vào cổ con thỏ góc. Thân rắn của hắn cũng nhanh chóng quấn quanh, siết chặt con mồi to lớn và cứng cáp.

Con Thỏ Đá Góc đá đôi chân ngắn đầy lông của mình, ố hết sức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của con rắn.

Thư Cẩm Thiên nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhớ tới lúc bị rắn lớn quấn lấy mình, lúc đó hắn giãy giụa yếu ớt như vậy. Anh chợt run lên sợ hãi.

Nhìn con rắn lớn quấn chặt lấy con mồi thật đáng sợ.

Nếu như hắn anh từng gặp phải con rắn lớn này, chắc

chắn anh sẽ không ngần ngại bỏ chạy ngay khi nhìn

thấy nó.

Thư Cẩm Thiên nhớ lại mình mỗi ngày đều bị vặn vẹo như thế nào, đột nhiên cảm thấy những ngày đó trải qua càng thêm kinh khủng .

Thư Cẩm Thiên là người chứng kiến cảnh tượng này đã không nhịn được nữa. Vấn đề trốn thoát bây giờ càng trở nên cấp bách.

Thư Hàn Ngọc quay lại trong khi quầyn quanh con mồi. Thấy anh bất ngờ ngơ ngác nhìn mình, hắn cũng không làm phiền mà bế anh lên rồi quay trở lại..

Thư Cẩm Thiên cuối cùng cũng tỉnh lại khi con rắn lớn quốn anh cùng con mồi vào. Con thú bên cạnh hắn lông xù, vẫn chưa chết hẳn, thân thể vẫn còn ấm áp. Thỉnh thoảng nó lại co giật, va vào người anh.

Thư Cẩm Thiên tận lực tránh xa dị thú chạm vào, tay áp vào thân rắn để giữ thăng bằng

Trở lại cửa hang. Thư Cẩm Thiên xem xét chiếc bếp đất mình đã làm. Đây là thứ anh đã làm bằng cách sử dụng bùn ven sông để thuận tiện cho việc giữ lửa.

Khi lửa sắp tắt, anh ném một cục than lớn vào bếp rồi đậy lại bằng một ít củi chưa khô. Với điều đó, ngọn lửa có thể được giữ lại trong vài giờ mà không tắt.

Mấy ngày không có người chăm sóc, bên trong tự nhiên trở nên ngột ngạt đến mức không thể như vậy được nữa. Thư Cẩm Thiên chỉ có thể nhờ Thư Hàn Ngọc giúp anh lấy áo khoác ra, tìm bật lửa nhóm lửa.

Cách ly thịt mấy ngày, Thư Cẩm Thiên cuối cùng cũng có thể ăn lại thịt nướng nóng hồi. Mặc dù không có hương vị nhưng chất lượng của loại thịt này vẫn tươi và mềm. Anh bôi một ít nước trái cây chua lên đó và nó có vị khá ngon.

Thư Cẩm Thiên nuốt hết thịt nướng, miễn cưỡng đứng thẳng,

" Hu – Thực sự là một niềm vui. Thịt này thực sự rất

ngon; tên nó là gì "?

Thư Cẩm Thiên tùy ý mở miệng hỏi, dùng loại cây gậy dài nhặt một cục than đang cháy lớn, sau đó ném vào bếp chứa lửa.

Thư Hàn Ngọc trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không trả lời vấn đề của anh.

Nếu Thư Cẩm Thiên học được ngôn ngữ thú nhân thì anh sẽ có cơ hội giao tiếp với những thú nhân khác. Vì vậy, hắn không trả lời. Người của anh chỉ cần nói chuyện với anh.

Nhìn thấy Thư Hàn Ngọc không để ý tới mình. Thư Cẩm Thiên trong lòng có một tia thất vọng không thể giải thích được.

Thư Hàn Ngọc cũng đã mấy ngày không ăn . Thấy anh để lại nhiều thức ăn, nó biến thành Linh Xà và nuốt chửng xác chết của Thỏ Đá Góc trong một ngụm.

Ăn xong, Thư Hàn Ngọc lắc lư cơ thể, quấn lấy người Thư Cẩm Thiên mà đã mấy ngày hắn không chạm vào.

Con rắn lớn lười biếng quấn quanh người anh rồi từ từ siết chặt lại. Thư Cẩm Thiên thậm chí còn có thể cảm giác được, con rắn vừa mới ăn có chút nhô ra ở bụng.

Thư Cẩm Thiên hô hấp lắp bắp, trong đầu anh lập tức hiện lên một hồi ức không tốt. Sắc mặt anh không khỏi tái nhợt, mím chặt môi, nhưng cũng không dám phản kháng.

Trong lúc nhất thời, hang động trở nên yên tĩnh, Thư Cẩm Thiên hồi hộp thở dốc. Bên tai, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình và âm thanh xào xạc khi con rắn lớn quấn quanh người anh.

Nhìn thấy Thư Hàn Ngọc không có làm ra bất kỳ động tác thân mật quá mức thường ngày nào, anh cuối cùng run rẩy thở dài.