Chương 4: Cô Tới Diễn Trò Sao (1)
"Vậy tôi có phải được nghỉ bệnh?" ánh mắt Y Hi Nhi bắt đầu tỏa sáng. Cô công tác hai năm, một ngày nghỉ phép bình thường cũng không có, trên đời này không còn người nào đáng thương bằng cô đi, địa chủ bóc lột cũng không hà khắc thế này. Cô dầu gì cũng là nhân viên công vụ đi, cư nhiên rơi vào kết quả như vậy, nhưng không sao, cuối cùng tan mây mù cũng có thể thấy trăng sáng rồi.
"Tôi sẽ an bài, mấy ngày này ở nhà chuẩn bị một chút, tôi nhất định đưa cô đến bệnh viện tốt nhất, cô vì quốc gia liều mạng như vậy, mạng cũng không cần, quốc gia tự nhiên sẽ không bạc đãi cô, yên tâm đi a!" Cố Á Thuần vừa cầm túi xách, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, nói nhanh.
Cô hẹn người đàn ông kia gặp mặt, thời gian không sai biệt lắm.
"Cám ơn! Xin chuyển sự cảm kích từ đáy lòng của tôi tới tổ chức." Y Hi Nhi nhìn bóng lưng Cố Á Thuần rời đi, kích động quát.
Thật tốt quá, có thể trị rồi, hai ngày nay cô sắp bị giày vò đến điên rồi, nhất là lúc ngủ buổi tối, trí nhớ thuộc về Vương Hi Phượng đứt đoạn xuất hiện, làm cô giống như người bị bệnh thần kinh.
Không đúng, không phải giống người bị bệnh thần kinh, cô đã là người bị bệnh thần kinh rồi, phải trị!
Ba ngày sau, Y Hi Nhi nhận được thông báo, chuyển tới một bênh viện tư nhân trên đảo để điều trị.
Cầm giấy khám bệnh, Y Hi Nhi cảm động đến lệ nóng vòng quanh!
Nhìn một chút hoàn cảnh nơi này, cây cỏ xanh um tươi tốt, chim hót hoa thơm, không khí mát mẻ , thật sự quá thích hợp để bệnh nhân ở.
Đảo này cùng quần đảo Kim Môn không giống nhau, mặt hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở, Y Hi Nhi ở một bệnh viện có kiến trúc theo phong cách châu Âu, điêu khắc, đèn thủy tinh, vườn hoa, lò sưởi trong tường, đây rõ ràng chính là biệt thự Quý tộc Âu châu nha, cư nhiên lấy ra làm bệnh viện, thật là xa xỉ!
Chậc chậc cảm thán, Y Hi Nhi bắt đầu cảm thấy quốc gia quá lãng phí tài nguyên, nếu cầm kinh thương sẽ kiếm được bao nhiêu tiền a!
"Cô là người nào? Lén lút làm gì?"
Trong khi Y Hi Nhi vuốt ve một nụ hoa kiều diễm ướŧ áŧ cảm khái, một thanh âm nguội lạnh vang lên.
Triển lộ nụ cười, Y Hi Nhi quay đầu lại cười ngọt ngào, giòn giã nói: "Xin chào, tôi là Hàn Vũ , hôm nay hẹn bác sĩ Davy, tôi là. . . . . ."
Giơ giấy nằm viện trong tay, Y Hi Nhi lễ phép nhìn người phụ nữ trung niên. Mặc dù xem không hiểu chữ viết phía trên, nhưng Nữ Ma Đầu nói rồi, đây là một bệnh viện tư nhân của Pháp, nên bác sĩ đều là người Pháp, giấy nằm viện tự nhiên cũng dùng tiếng Pháp để viết, cô chỉ mong mình tới đúng chỗ.
"A, tới nộp giấy, đi theo tôi, đừng nhìn loạn." Người phụ nữ trung niên kia cầm lấy giấy nằm viện trên tay Y Hi Nhi đi thẳng.
"Đợi chút, tôi không phải. . . . . ." Y Hi Nhi trợn to hai mắt, làm sao có thể? Cô là bệnh nhân, thế nào lại biến thành nộp đơn? Đây là tình huống gì?
"Cô tên là Hàn Vũ?" Phụ nữ trung niên kia không nhịn được quay đầu nhìn Y Hi Nhi, ở trong mắt nghiêm túc như đang trong hội đàm sáu nước.
Gật đầu một cái, để không bại lộ thân phận, nằm vùng hai năm qua cô chưa từng dùng tên thật, mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, Nữ Ma Đầu sẽ giúp cô lấy tên, cho nên hiện tại tên của vô đích xác gọi là Hàn Vũ ."Ừ!"
Nhìn lướt qua, thế nào so với người trung gian nói không giống nhau, không phải nói rất thành thục hiểu chuyện sao? Sao lại thấy như một đứa ngốc? Thôi, mấy ngày nay vị bệnh nhân thần bí kia đã khai trừ mười y tá ưu tú nhất trong bệnh viện rồi, đã có người bảo đảm, cô liền thử một lần đi! Coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy, nói không chừng không tới trời tối sẽ bị vị bệnh nhân thần bí kia đuổi ra ngoài."Vậy thì đúng rồi, đi theo tôi, miệng an tĩnh một chút, không hỏi cô đừng nói lung tung ."
Lửa giận trong l*иg ngực Y Hi Nhi sôi trào, giống như nồi hơi áp lực quá lớn sẽ lập tức nổ tung.
Mặc dù cô không dám tự xưng là thiên hạ vô địch, thông minh đẹ nhất, nhưng nhiều năm giáo dục như vậy cũng để cô biết, hiện tại cô căn bản đã bị tên Nữ Ma Đầu kia bắt nằm vùng rồi.
Mặc đồng phục y tá bó sát người, đội mũ đuôi én, váy dài vừa tới mông, Y Hi Nhi đã cảm thấy mình quá ngu ngốc, lại có thể tin tưởng Nữ Ma Đầu cải tà quy chánh đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy!
Nhìn sắc mặt một hồi lại đổi của Y Hi Nhi, chân mày tuấn tú của Tây Môn Dật cau lại, bộ dáng y tá, sẽ làm được chuyện gì?
Người phụ trách đứng ở bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng sức nhéo hông của Y Hi Nhi một cái, đau đến mức khiến cô kêu to ra tiếng, "A. . . . . . Cái gì?"
"Thôi, đi vào thử một chút." Tây Môn Dật nhìn Y Hi Nhi một cái, không ôm hi vọng nói.
Đã năm ngày rồi, nhưng hai anh em Đoan Mộc còn không chưa tìm được quả táo. Điều này làm tâm tình lão đại cực kỳ khó chịu, mấy ngày ngắn ngủi đã doạ khóc không ít bác sĩ và y tá rồi. Mặc dù đây là bệnh viện của hội Liệt Diễm, vốn nên vì lão đại phục vụ, nhưng cứ như vậy, anh cũng rất phiền não, ai bảo anh trên danh nghĩa là người phụ trách.
"Thử. . . . . . A, yên tâm đi, y tá chăm sóc bệnh nhân tỉ mỉ nhất, giao cho tôi chính xác không sai. Thay thuốc đúng không, tôi biết, trước kia làm ở khoa ngoại , sở trường của tôi chính là thay thuốc." Mặc dù không rõ tình huống, nhưng khi nhìn một bac sĩ bên cạnh cầm chén thuốc, Y Hi Nhi cũng đại khái biết tình huống. Căn cứ nguyên tắc nằm vùng căn bản, lập tức tiến vào trạng thái nhân vật.
Nhìn cô gái lời thề son sắt đi vào gian phòng, Tây Môn Dật chỉ hy vọng y tá mê hồ này có thể ở bên trong lâu một chút, dù sao cô cũng có một khuôn mặt trái táo, nói không chừng sẽ giống.
Tâm thần thấp thỏm vào phòng, Y Hi Nhi nhìn hai vòng, cương quyết không tìm được người.
Phòng ốc rất lớn, một cái phòng mà thôi, so với phòng trọ cô ở cùng bạn còn lớn hơn. Thật là xa xỉ. Đều nói nhưng người có tiền, tiền kiếm được cũng không sạch sẽ, cho nên sẽ có báo ứng nhân quả, không trách được nhập viện rồi.
"Không phải đâu, có việc gì kỳ quái sao?" Để khay xuống, Y Hi Nhi ngồi trên giường rộng rãi, nghi hoặc không thôi, người đâu? Tại sao không nhìn thấy người?
Đúng lúc này, một thanh âm âm lãnh vang lên: "Đứng lên cho ta!"
Thanh âm kia giống như từ nền đất truyền tới, dọa Y Hi Nhi giật mình, "Vèo" một cái, chui vào mền, ôm bắp đùi, chưa tỉnh hồn nhìn phía trước. Trên biển một ngày đã chết không, còn có chuyện gì không thể xảy ra trên người của cô đây?
Trong mắt Vũ Văn Bác lóe lên một cỗ lửa giận không cách nào ngăn chặn, hàm răng cắn lộp cộp vang dội, giống như sư tử bị chọc giận, nhìn cô gái ngồi trên giường anh, hận không thể đem cô một phát giải quyết.
Làm một người thích sạch sẽ, giường của mình bị người khác đυ.ng, đây quả thực là chuyện làm người ta phát điên, huống chi còn là một phụ nữ, đáng chết!