Chương 50

Tờ giấy vừa được đưa ra. Tề Cẩn Ngọc vẫn đạt điểm tối đa như thường lệ, đứng đầu lớp. Hoa Viên Thiệu vẫn là sáu mươi điểm.

Tề Cẩn Ngọc rất ít để ý đến điểm số của mình, quay đầu lại đang định nói xem anh trai được bao nhiêu điểm, Hoa Viên Thiệu nhìn khuôn mặt hồng hào và đôi môi đỏ mọng của cậu, nhịn không được đứng dậy, cầm túi xách lên ngồi bên cạnh cậu.

"Mịa nó, em quyến rũ quá." Hoa Viên Thiệu nhỏ giọng mắng một câu, đưa tay sờ sờ mặt Tề Cẩn Ngọc. Tề Cẩm Ngọc cũng chủ động tiến lại.

Hoa Viên Thiệu nhẹ nhàng véo cậu một cái, ném bài thi của hắn cho Tề Cẩn Ngọc: “Nhìn đi.”

Tề Cẩn Ngọc nhìn vào bài kiểm tra sạch sẽ, không có dấu vết sai sót của Hoa Viên Thiệu, hắn đã vượt qua tất cả các câu hỏi đơn giản một cách chính xác và trả lời những câu hỏi khó nhất, nhưng cuối cùng cũng chỉ được sáu mươi điểm.

"Anh là cố ý khıêυ khí©h giáo viên, hay là khıêυ khí©h ba?" Tề Cẩm Ngọc nhỏ giọng nói và giơ bài thi lên.

"Dù sao em cũng đã đạt điểm tuyệt đối, tôi vì cái gì phải tranh giành vị trí đầu với em chứ?" Hoa Viên Thiệu lẩm bẩm nói: "Nhưng so với em, Hoa Vô Song cũng sẽ không xem trọng tôi dù đó chỉ là cái liếc mắt.”

Tề Cẩn Ngọc ngay lập tức hiểu được tâm lý của hắn. Đây không phải là cảm giác giống khi cậu cho rằng mẹ cậu thích Hoa Viên Thiệu hơn sao?

"Anh, cha thiên vị anh hơn, ông ấy đánh đập anh, khống chế anh, chỉ vì ông hy vọng anh trở thành người xuất chúng." Tề Cẩn Ngọc trầm giọng nói, "Đạo lý này tôi hiểu, nhưng tôi nghĩ đây không phải là lý do để mẹ đối xử tàn nhẫn với em."

Hoa Viên Thiệu không thể tiếp nhận lời này. Hắn nhìn Tề Cẩm Ngọc, chỉ có thể đưa tay nói: “Chúng ta đều bỏ qua ân oán với hai người bọn họ đi” Hoa Viên Thiệu thở dài: “Nếu không phải vì tôi đánh em tàn nhẫn ba năm, thì em cần gì phải đi hận mẹ. Cứ cho là bà ích kỷ đi, nhưng xin lỗi rồi, cũng nên bỏ qua.

Tề Cẩn Ngọc ậm ừ một chút và đồng ý: "Anh có muốn cùng em đi xem trận quyền anh không?”

Hoa Viên Thiệu nhếch lên khóe môi: "Lúc đó em nói dối tôi là tôi quất roi vào lưng em? Tôi không phải thường xuyên say rượu sao. Hơn nữa..." Hoa Viên Thiệu ngẩng đầu nhìn Tề Cẩm Ngọc : "Tôi say rồi. Làm sao có thể đánh người được? Hay là tôi đã ấn đầu em rồi và yêu cầu em làm điều đó với tôi."

Tề Cẩn Ngọc thừa nhận rằng cậu đã bị những lời lẽ đó của Hoa Viên Thiệu đánh bại. Cậu gục đầu xuống ngủ, gục đầu vào giữa hai cánh tay. Hoa Viên Thiệu nhìn, nhịn không được, cởi đồng phục học sinh đắp cho cậu, cẩn thận nhét góc áo. Tề Cẩm Ngọc cười nhẹ, Hoa Viên Thiệu cũng vui vẻ theo.

Nhưng Hoa Viên Thiệu lập tức bị mắng lớn, Lý Giới Quỳnh chỉ vào con trỏ, bấm vào câu hỏi trên bảng đen, đó một câu hỏi khó. Nhưng Hoa Viên Thiệu vẫn làm đúng. Hoa Viên Thiệu uể oải nhướng mày: “Kéo dài đường AM, vẽ một đường phụ, làm hai đường bằng nhau.” Nói xong, hắn thoải mái ngồi xuống, cầm tờ giấy lên, lấy bút chì trả lời từng câu hỏi còn trống.

Chẳng qua là vì tức giận và hắn cũng chỉ muốn được 60 điểm mà thôi. Hoa Vô Song chưa bao giờ chỉ trích hắn, chỉ muốn xem khi nào hắn sẽ nói ra. Ba năm trước khi mẹ hắn gặp tai nạn, Hoa Vô Song đã hoàn toàn từ bỏ việc kỷ luật hắn, thật nhàm chán. Người đàn ông này có vẻ thực sự không đủ năng lực. Sau khi mất đi người phụ nữ yêu quý nhất, ông lại trở thành bộ dáng phóng túng như thế này. Nhưng, ông có thể trốn tránh cuộc sống bằng cách làm việc điên cuồng mỗi ngày sao?