Chương 42

Còn lại hai mươi cái đánh, Hoa Viên Thiệu nghĩ nghĩ, hung hăng đánh cậu một cái: "Cậu có nhận ra sai lầm của mình không? Về sau nhớ kỹ không được uống rượu? Không chỉ rượu, còn không được hút thuốc. Hãy tử tế với thân thể của mình." rõ ràng không đau đớn như lúc trước bị đánh bằng thắt lưng và gậy, nhưng bây giờ lại nóng đến mức Tề Cẩn Ngọc cảm thấy đặc biệt khó chịu. Giống như bị đốt cháy, toàn bộ đều bị bỏng, đỏ và sưng tấy. Mông bên trái nóng bừng, đỏ và sưng tấy, trái ngược hoàn toàn với mông bên phải.

Tề Cẩn Ngọc cảm thấy đau đớn, rêи ɾỉ một tiếng. Hoa Viên Thiệu mềm lòng, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?” Tề Cẩn Ngọc do dự, trầm giọng nói, giọng có chút khàn khàn: “Ba…bốn…năm…sáu...bảy, em... đau." Như vậy tốt hơn.

Hoa Viên Thiệu nhẹ nhàng nhéo nhéo mông thịt của Tề Cẩn Ngọc, vết sẹo sưng tấy trên đó trông đặc biệt đáng thương. Trước đó cậu từng bị hành hạ nặng nề, nhưng bây giờ vết thương vẫn chưa lành và cậu cũng không thể chịu đựng thêm nhiều cái đánh nữa. Nhưng lần này Hoa Viên Thiệu không thể bỏ qua Tề Cẩn Ngọc được. Nên chỉ có thể đánh người chứ không thể dỗ dành nữa và những cái đánh Tề Cẩn Ngọc nhận được cũng vô cùng tàn nhẫn.

Hoa Viên Thiệu quyết tâm dạy cho Tề Cẩn Ngọc một bài học nên đã đánh cậu không thương tiếc, ngay vào mông cậu. Tề Cẩn Ngọc rùng mình đau đớn, nhắm mắt lại, cậu luôn rất bao dung, ngay cả khi bị thương nặng cũng chỉ có thể giữ im lặng, nhưng cậu nghĩ rằng trước mặt Hoa Viên Thiệu ít nhất cậu có thể yếu đuối hơn một chút.

“Tám…” Tề Cẩn Ngọc nhỏ giọng đếm số. “Chín, mười, mười một, a…” Nhưng khi cậu đang đếm, Hoa Viên Thiệu lại hung ác đánh vào mông cậu thật mạnh, khiến cậu đau đến thở dốc một cái: "Em, đau quá." Giọng điệu mang theo chút làm nũng.

Hoa Viên Thiệu cảm thấy đau lòng. Nhưng vẫn còn gần một nửa số đánh. Hắn đưa tay ra và đánh vào mông phải. Sau đó là sáu đòn ác độc nữa: “Mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu, mười bảy.” Tề Cẩn Ngọc nhẹ nhàng đếm số và nâng mông lên một chút. Xem ra anh trai cậu đã cảm thấy xót cho cậu rồi. Tề Cẩn Ngọc nghĩ, mím môi và lộ ra một nụ cười.

Giọng điệu Hoa Viên Thiệu có chút không tốt: "Cậu không được phép âm thầm vui vẻ, tôi đang trừng phạt cậu đó." Hôm nay nếu không đánh Tề Cẩn Ngọc khóc, hắn... hắn sẽ không dừng lại.

Cái đánh tiếo theo của Hoa Viên Thiệu mạnh đến mức khiến Tề Cẩn Ngọc bị đau một lúc mới tỉnh táo lại được. Cậu nhẹ nhàng nói mười tám, nước mắt trào ra khóe mắt vì nỗi đau thể xác. Tề Cẩn Ngọc nhẹ nhàng đưa tay lau đi, cúi đầu coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Bép." "Mười chín" Tề Cẩn Ngọc mím môi, mông phải bắt đầu đau nhức. Cậu bực bội với chính mình, tự hỏi tại sao cậu lại trở nên sợ đau đến vậy.

“Bép.” “Hai mươi.” Tề Cẩn Ngọc nhắm mắt lại, còn có ba lần nữa. Mông sưng tấy có chút nóng.

"Bép!" “ hai mươi... một." Tề Cẩn Ngọc nhẹ nhàng rêи ɾỉ, cắn răng. Còn hai cái đánh nữa.

Hoa Viên Thiệu đánh cậu hai cái, nhìn vào cặp mông vốn đã đỏ bừng của cậu.

Cánh tay của hắn cũng hơi đau và thậm chí khi hắn nhấc nó lên nó còn đau hơn: “Hai mươi hai, hai mươi ba.” Tề Cẩn Ngọc giãy giụa đứng dậy, lại bị Hoa Viên Thiệu đánh ngã, đánh hắn mấy cái: “Cậu có biết mình sai không?”