Chương 34: Thân phận võ sĩ bị bại lộ

Cũng không biết đôi mắt nào của tiểu nam sinh nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của cô gái ngồi cùng bàn học, nên tò mò hỏi. "Đây không phải là Tề Cẩn Ngọc sao?"

Cô gái chưa kịp trả lời, Hoa Viên Thiệu thính tai nghe thấy vội bước tới. Hắn nhìn cô gái mở khóa điện thoại và giải thích rằng đó là một ngôi sao quyền anh tên là Khốc Ngọc, mặc dù anh ta trông rất giống Tề Cẩn Ngọc nhưng tính cách dường như hoàn toàn khác nhau.

Hoa Viên Thiệu nhướng mày, cảm thấy đầu mình đau nhức. Hắn đưa lại điện thoại cho cô gái và nói: “Mắt cô có vấn đề rồi, nên đi chữa trị đi. Đây chính xác là Tề Cẩn Ngọc.”

Không thể sai được. Người đó, mặc một chiếc áo khoác vest được thiết kế riêng, chỉ đơn giản là ngồi ở quầy bar giơ chén rượu lên, nhưng lại có thể mang đến cảm giác khó lòng đuổi kịp và chỉ có Tề Cẩn Ngọc mới mang đến cảm giác đó.

Trong ảnh, Tề Cẩn Ngọc đang ăn mừng chiến thắng sau một trận đấu quyền anh, đang ngồi trong quán bar mời một cô gái khác uống rượu, bộ vest màu trắng ngà bên trong điểm thêm một chiếc khăn quàng cổ chấm bi, nụ cười hơi nhếch lên để lộ ra dáng vẻ của một thiếu gia giàu có đang tổ chức ăn chơi.

Cho dù điều này có làm hắn không vui nhưng Hoa Viên Thiệu vẫn có thể nhận ra rõ ràng. Đúng là trong tủ đồ của Tề Cẩn Ngọc có một bộ như thế này, trước đó hắn lục lọi tủ quần áo của Tề Cẩn Ngọc, mắng cậu tại sao trong đó lại có ít quần áo như vậy.

Trên mặt nữ sinh có chút xấu hổ, ngượng ngùng, giống như có chút khϊếp sợ.

Hoa Viên Thiệu theo bản năng trấn an nói: "Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, cô đừng nói cho người khác là cậu ấy, có lẽ tôi nhìn nhầm"

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, tắt điện thoại rồi bỏ vào bên trong bàn.

Hoa Viên Thiệu đứng lên, xách túi còn muốn đi ra cửa, lại bị giáo viên toán chặn lại.

Giáo viên đó họ Lý, tên là Lý Giới Quỳnh. Người đã từng bị Hoa Viên Thiệu ở trong lớp cười nhạo là tên nhà nghèo, nên sau khi tan học Hoa viên Thiệu đã bị giữ lại văn phòng và bị trách móc nặng nề. Một thực tập sinh du học về có thành tích học tập xuất sắc, trực tiếp trở thành giáo viên, chỉ sau một năm đã trở thành chủ nhiệm của lớp này, tuy nhiên trong mắt Hoa Viên Thiệu, người này chỉ là một giáo viên dạy toán quèn.

Ngày hôm đó trở về, Hoa Viên Thiệu lại bị Hoa Vô Song đánh. Hoa Viên Thiệu tâm tình không tốt, sớm nghỉ ngơi một chút, cũng không thèm lăn lộn Tề Cẩn Ngọc.

“Tại sao câu hỏi trắc nghiệm ở trang thứ hai của bài thi này cậu lại làm sai?” Lý Giới Quỳnh đối với Hoa Viên Thiệu cũng không có ghét bỏ gì, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng tiếc về tài năng của hắn. Nhưng đứa nhỏ này ngày nào cũng không nghiêm túc nghe giảng, khi thi thì mang theo mấy phần nóng giận, mỗi lần chỉ điền sáu mươi phần trăm nội dung, còn lại không viết gì cả.

Hoa Viên Thiệu vào mỗi lần thi đều nộp bài đầu tiên. Và Ttrong bài kiểm tra kéo dài ba giờ, hắn đã hoàn thành 60% câu trả lời chỉ trong nửa giờ. Ghi điểm tuyệt đối là 100 điểm, nên nếu hắn nói không thể làm ra một bài thi hoàn hảo thì giáo viên nào sẽ tin chứ?

Lý Giới Quỳnh cũng biết đôi điều về hoàn cảnh gia đình hắn. Tề Cẩn Ngọc là em trai ruột của hắn, tuy nhiên, Tề Cẩn Ngọc lại có thể chiếm vị trí đầu tiên trong lớp hết lần này đến lần khác. Có lẽ đứa nhỏ này trong lòng tức giận nên mới tùy hứng hồ nháo.

“Rõ ràng là cậu có thể chọn sai ở câu hỏi trọng tâm của đề thi, vậy tại sao cậu lại cố ý chọn đáp án này để bị trừ điểm?” Lý Giới Quỳnh thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.

Hoa Viên Thiệu đeo túi sách lên vai, tâm tình không vui: "Thầy ơi, bài kiểm tra tiếp theo em sẽ đạt điểm tối đa, được chứ." Hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Câu hỏi này thầy mắc lỗi, cả hai đáp án đều được."