Chương 28: Hoa Viên Thiệu bị đánh

Hoa Viên Thiệu đi đến bên cửa sổ, kéo rèm xuống rồi đi đến bàn làm việc. Hắn nhìn Hoa Vô Song, trong ánh mắt cuối cùng cũng xuất hiện một tia sợ hãi. Hắn không thể đánh bại Hoa Vô Song, trước đây hắn từng vùng vẫy phản kháng, kết quả bị ăn đòn rất ác liệt. Hắn đã học được kỹ thuật đánh mông này từ chính cha mình. Hoa Viên Thiệu mỉa mai cho rằng cách đánh của họ thực ra rất giống nhau.

Hoa Viên Thiệu thở dài, đặt tay lên hai bên quần, kéo đồng phục học sinh xuống, treo giữa hai chân rồi nằm thẳng lên bàn. Hắn chợt nhớ ra ba năm trước, mối quan hệ của họ không như bây giờ, cũng không tệ đến thế. Thực ra, hắn chưa bao giờ phóng túng và lưu lạc bên ngoài như bây giờ.

Hoa Vô Song đứng dậy, cầm cây thước đặt lên eo Hoa Viên Thiệu. "Nếu con lo lắng cho A Ngọc, thì lát nữa ba sẽ chở con đến bệnh viện."

Hoa Viên Thiệu chế nhạo: "Khi con trai của ba đang được phẫu thuật, bạ không muốn đứng canh giữ ở cửa, ngược lại, bạ còn muốn đánh đứa con trai khác của ba trong công ty! Hoa Vô Song, ba cũng thật là…….!"

Hoa Vô Song một thước lại một thuốc đánh xuống, Hoa Viện Thiệu đau đến mức không nói được. Hoa Viên Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sợ có người nghe thấy âm thanh của hắn.

Hoa Vô Song nhìn vết sẹo đỏ sậm lộ ra dưới bộ qυầи ɭóŧ trắng mới tinh của hắn, không chút nương tay: "Bớt nói đi"

Hoa Viên Thiệu nghiến răng nghiến lợi nắm chặt mép bàn, ước gì có thể lật đổ cả chiếc bàn. Trong lòng hắn nghĩ đến cái trận đòn sắp tới, cầu mong trận đòn này nhanh chóng qua đi.

Một đòn…..Này cũng quá đau đi. Hoa Viên Thiệu cắm cắn chặt răng, thân thể theo bản năng là run rẩy. Hắn gần như đã quên mất cảm giác bị đánh là như thế nào, cảm giác thật là khó chịu.

Hoa Vô Song không có thói quen trấn an cảm xúc người khác, chỉ liên tục đem mười cú đánh hạ xuống. Hoa Viên Thiệu đau đến nỗi duỗi cả chân nhưng vẫn không dám phát ra chút âm thanh nào trong cổ họng. Hoa Vô Song nhìn chỗ mông sưng tấy, trấn tỉnh duỗi tay ra xoa xoa. Lúc này, mông của Hoa Viên Thiệu đều đã đỏ và sưng tấy.

"Cha đánh con, con nói cha thế này thế kia, con nhăn mặt và cảm thấy khó chịu, vậy khi con đánh em trai con nghiêm trọng như vây, con có từng nghĩ nó đã đau đớn như thế nào chưa? Này mặc dù ba đánh con, nhưng ba chỉ mới dùng một nửa sức lực, còn con khi đánh em con, roi nào roi nấy đều muốn lấy mạng nó. Hoa Vô Song không có ý trách móc Hoa Viên Thiệu, lúc này ông chỉ muốn chỉ ra cho Hoa Viên Thiệu thấy sự thật.

Đáy lòng Hoa Viên Thiệu tràn đầy áy náy, vẻ mặt hắn đau khổ. Hoa Vô Song tóm lấy tay hắn, trói ra sau lưng rồi đẩy hắn xuống đất. Cây thước với lực mạnh lại nện xuống. Thân thể Hoa Viên Thiệu run lên, mỗi lần bị thước đánh trúng đều sẽ run rẩy. Đau quá…Làm sao hắn biết sẽ đau đến thế? Trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đau đến như vậy. Hắn cho rằng có lẽ lực tay khi hắn đánh Tề Cẩn Ngọc cũng giống như cách ba hắn đánh hắn mà thôi.