Chương 16

"Tôi nói, cậu xin lỗi bà ấy!" Hoa Viên Thiệu nhéo nhéo vào nửa mặt của Tề Cẩn Ngọc đang sưng tấy lên, sau đó cúi xuống nói vào tai cậu: "Nếu không, tôi sẽ lập tức ở chỗ này cởϊ qυầи cậu và đánh cậu. Còn nếu cậu còn cảm thấy chưa đủ thì tôi sẽ xử lý. Tay còn lại của hắn vòng qua lưng Tề Cẩn Ngọc, thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ mông cậu.

Hai tuần nay Tề Cẩm Ngọc không bị đánh quá nhiều, vết thương trên người cũng đã lành không ít, mông cũng không còn đau nữa. Chỉ là mối đe dọa này đã khiến mọi thứ quay trở lại.

Tề Cẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó bình tĩnh nhìn cô gái nơi xa. Cậu mỉm cười dịu dàng, như muốn trấn an cô gái rằng mình vẫn ổn.

Nụ cười đó có chút nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như tia nắng xuân hoài niệm cuối cùng của bông bồ công anh trên thảm cỏ sẽ biến mất trong một giây tiếp theo.

“Anh trai.” Cậu thở dài và nói nhẹ nhàng: "Hay không ấy, anh đánh chết tôi ngay tại đây luôn đi."

Cô gái đã bước tới.

"Hoa Viên Thiệu, những gì cậu đang làm là sai. Sao cậu có thể làm tổn thương các bạn cùng lớp của mình như vậy chứ? Cậu ấy là lớp trưởng Tề.”

"Đến phiên cô nói tôi sao?" Hoa Viên Thiệu vẻ mặt ủ rũ quay người lại, như là đang che mặt cười khổ: “Mẹ tôi chết là vì cái người trước mặt này đó?” Giọng hắn vỡ ra, nghe có vẻ bi thảm.

Cô gái không còn gì để nói và chỉ im lặng nhìn họ.

Hoa Viên Thiệu dường như mất hứng trong giây lát và quay đầu về phía Tề Cẩn Ngọc: "Đây, tiểu thị vệ văn minh của cậu tới rồi kìa, cậu còn không muốn bày tỏ lòng biết ơn sao?" Giọng hắn hơi lớn, làm cho khuôn mặt của cô gái phía sau đỏ bừng lên.

Tất nhiên, Hoa Viên Thiệu không quan tâm Tề Cẩn Ngọc đang nghĩ gì, hắn chỉ cắn vào tai Tề Cẩn Ngọc và áp sát vào cậu nói: "Nếu cậu dám phớt lờ cô ta thì tôi sẽ làm điều đó với cậu ngay bây giờ."

Tề Cẩn Ngọc gần như đã phản ứng. Cậu nghiêng đầu nhìn vào mắt Hoa Viên Thiệu, hàng mi dài nhấp nháy, quyến rũ và đáng yêu. Cậu nghiêng đầu hôn lên khóe miệng Hoa Viên Thiệu.

Hoa Viên Thiệu gần như tức giận, hắn túm lấy cổ áo của Tề Cẩn Ngọc và ném cả người cậu lên bàn, mắt cá chân của Tề Cẩn Ngọc đập vào chân bàn khiến cậu run lên vì đau đớn. Khi Hoa Viên Thiệu cúi xuống cởϊ qυầи áo của cậu ra, hắn nhìn thấy máu từ chiếc quần quanh mắt cá chân Tề Cẩn Ngọc đang chậm rãi chảy ra, vết máu đã nhuộm đỏ chiếc quần.

Hắn chợt dừng lại: "Đi thôi, trở về phòng của tôi."

Hoa Viên Thiệu ở trường có ký túc xá riêng, tuy đơn độc nhưng rất rộng rãi. Ngoài việc để một số đồ vệ sinh cá nhân, nó còn là một nơi để dụng cụ tra tấn. Trước kia Tề Cẩm Ngọc thỉnh thoảng cũng bị trừng phạt ở đây.

Tề Cẩm Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn đi ra ngoài.

Đằng sau hậu trường là tiếng nói của những người vây xem.

"Tề Cẩm Ngọc, cậu ta cũng là một kẻ đáng sợ đó chứ, tôi không nghĩ lúc cậu ta tức giận lại hung dữ như Hoa Viên Thiệu."

"Ừm, nhìn rất hung dữ và khi ánh mắt của cậu ta nhìn vào ai đó. Tôi cảm thấy như thể trong giây tiếp theo, cậu ta có thể gϊếŧ chết ai đó."

"Thật đáng sợ"

“Ủa? Hai người bọn họ đâu?"

Đám đàn em của Hoa Viên Thiệu ngước nhìn xung quanh:

"Anh Hoa, đúng là đỉnh, có thể lừa gạt tên mọt sách kia dễ dàng như vậy."

"Mặc kệ Tề Cẩn Ngọc tranh tài đứng đầu bao nhiêu lần đi nữa, nhưng khi anh Hoa của chúng ta ra tay, thì anh ấy luôn đứng đầu và vượt xa cậu ta."

Đám đàn em ngu si của Hoa Viên Thiệu được dịp tâng bốc hắn lên tận mây xanh.