Sau một hồi nói chuyện ngọt ngào với nhau thì hôn lễ của Lục Xán và Dục Linh Nhi cũng chính thức bắt đầu. Ninh Khiết San thật sự không nhìn nổi cái cảnh tượng buồn nôn này nữa rồi, cô và Ôn Tề nếu không phải ở lại bên cạnh Dục Nguyệt Nhi và yểm trợ Dục Linh Nhi thì cô đã bỏ về từ đẩu ròi, à không, nói đúng hơn là chẳng thèm đến đây.
Còn Dục Nguyệt Nhi thì chỉ nhìn hai người họ mà nhíu mày không vui, hiện tại cô ấy thật sự không cười nổi nữa rồi, mặc dù hôm nay có thể nói là ngày vui của Dục Linh Nhi, thật sự thì nó là ngày rất vui mới đúng, nhưng tại sao đến ngay cả đứa em gái ruột như cô ấy cũng chẳng cười nổi, chỉ cần nhìn thấy chị gái ở trên bục lớn âu yếm một lão già mưu mô thì Dục Nguyệt Nhi cũng chỉ biết thở dài bất lực.
Nhưng nếu nói Dục Nguyệt Nhi khó chịu một thì người bên cạnh cô ấy là Thẩm Thụy Du còn khó chịu gấp trăm lần, anh ấy nhìn thẳng lên sân khấu, giống như Dục Linh Nhi có thể cảm nhận được nên chị ấy đã cố gắng né tránh ánh mắt của tình cũ. Nhưng Lục Xán thì có thể nhìn ra được được trong mắt của Thẩm Thụy Du có gì đó rất lạ khi nhìn vợ đang cưới của mình, mặc dù Dục Linh Nhi là một người phụ nữ tốt cũng hết lòng hết dạ với ông ta, nhưng nếu để tập đoàn Jully và Lục thị có thể thoải mái hợp tác thì đem vợ mình dâng lên cho anh cũng không phải chuyện tệ lắm.
Lúc này, Dục Linh Nhi và Lục Xán đang nâng ly rượu trên tay và chuẩn bị chúc mừng với tất cả các khách mời ngày hôm nay, ngay lúc này thì chị ấy đã đưa mắt nhìn về phía của Ninh Khiết San, ra hiệu mọi thứ đã sẵn sàng, mặc dù là cô hiểu được hàm ý của chị ấy, nhưng mà… Hiện tại tất cả đều đang ở đây thì chị ấy sẽ sắp xếp như thế nào? Ôn Tề nhìn sang vợ mình nhưng hình như sắc mặt của cô đang rất lo lắng, anh liền nắm lấy tay của cô, nói:
- Em sao vậy?
- Em có cảm giác chị ấy đang làm chuyện ngu ngốc.
Thật ra thì ngay từ khi Ninh Khiết San nói trong ngày hôn lễ thì Dục Linh Nhí sẽ giúp họ trừ khử Lục gia thì anh đã có một suy nghĩ thoáng qua, đó chính là chị ấy sẽ cùng Lục gia đồng quy vu tận với họ thì phải. Nhưng thật ra có một người chị ấy sẽ không nở làm vậy, chính là đứa con Lục Kình Dư, nếu như đứa nhỏ không phải là con của Lục Xán, còn nếu đứa nhỏ là con ruột của Lục Xán thì anh cũng không dám chắc nữa.
- Anh nghĩ ra cái gì rồi đúng không?
- Đồng quy vu tận, anh nghĩ cô ấy muốn cùng Lục gia chết chung.
Cô nghe vậy liền nhíu mày, thật ra những gì Ôn Tề nói cũng rất có khả năng đó, nhưng chắc chị ấy sẽ không ngốc nghếch như vậy đâu nhỉ? Vừa nghĩ đến đây thì ở trên sân khâu Dục Linh Nhi và Lục Xán đã uống rượu giao bôi với nhau rồi, nhưng mà chị ấy lại lắc đầu ý bảo họ đừng uống, nếu đã rõ ràng như vậy thì chắc chắn trong rượu có vấn đề, hay nói đúng hơn là vấn đề rất lớn mới đúng.
Ôn Tề nhìn Dục Linh Nhi và Lục Xán đã cạn hết ly thì cũng chỉ biết thở dài, xem ra lần này chị ấy đã hạ quyết tâm muốn trực tiếp cùng ôm cả nhà Lục gia xuống địa ngục rồi thì phải?
- Em cảm thấy lo quá.
- Anh cũng thấy có vấn đề rất lớn đang sắp sửa xảy ra.
Ngay sau đó, toàn bộ khách mời đều bắt đầu thấy choáng váng, sau đó là ngay lập tức gục trên bàn của họ, đến cả Lục Chi Nghiên và cậu con trai Lục Kình Dư cũng không ngoại lệ. Lục Xán đứng ở trên cao nhìn xuống liền thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không để ông ta suy nghĩ quá lâu thì ngay lập tức cả ông ta và Dục Linh Nhi đều nhổ ra một ngụm máu.
Thẩm Thụy Du thấy người phụ nữ mình yêu thổ huyết liền không nghĩ ngợi nhiều mà chạy lên đó ôm lấy cô ấy, còn Lục Xán thì lập tức ngã khụy xuống nền đất, ông ta chỉ tay về phía của cô ấy, nói:
- Con đàn bà đê tiện… Cô… Cô dám hạ độc tôi?
Nhưng Dục Linh Nhi chỉ cười nhạt một tiếng, rồi nhìn ông ta, ho khan vài tiếng, nói:
- Tại sao lại không? Ông nghĩ tôi sẽ thật lòng thật dạ yêu ông sao? Nực cười thật đấy, Dục Linh Nhi tôi cho dù lấy chó lấy heo cũng không bao giờ yêu người của Lục gia! Năm đó chính ông là người phóng hỏa gây ra thảm án Dục gia, sau đó còn bắt tay với Từ Tinh liên tiếp gây ra thảm án của Ôn gia, nhằm vu oan giá họa cho Ôn Tề. Đến cả cô vợ hiện tại của Doãn Kinh Kha cũng là một tay ông gài vào bên cạnh anh ta!
Lúc này ánh mắt của cô và anh liền thay đổi, rốt cuộc thì những năm qua thì đôi tay của Lục Xán đã nhuộm bao nhiêu máu tươi cơ chứ? Làm ra nhiều chuyện xấu vậy mà ông ta vẫn còn nhởn nhơ sống tốt sao?
#Yu~