“Nhìn ngài đi đâu mà vội vã?” Người nam nhân man tộc này nói không rõ giọng Trung, dừng lại trước mặt Nhiên Tuyết.
“To gan! Đây chính là hoàng thái hậu, sao ngươi dám mạo …?” Túc Ôn nhìn vào ánh mắt không có thiện ý gì của người nam nhân này, lập tức liền đưa tay chắn ngang trước mặt Nhiên Tuyết.
Người nam nhân liền ngắt lời Túc Ôn, nhấm nháp môi nói lắp: “Hoàng thái hậu … Trẻ quá nhỉ?”
Nhiên Tuyết đưa hiệu ngắt lời Túc Ôn, gật đầu cái nhẹ với người nam nhân man tộc: “Hoàng tử Cốt Đại đã quá khen, bổn cung còn việc phải làm, không thể cùng trò chuyện với hoàng tử Cốt Đại được.”
Người nam nhân man tộc được gọi là Cốt Đại đó nhìn thấy Nhiên Tuyết rất thú vị, y mặc một tà áo đỏ, khuôn mặt tinh xảo như đá quý, người nam nhân đưa tay lên chọc vào quả bóng trắng đang nằm trong vòng tay y làm nó la lên một tiếng.
“Nó chỉ là một con vật nuôi nhỏ bé, làm sao có thể chống được sức mạnh của hoàng tử Cốt Đại.” Nhiên Tuyết lùi lại khoảng nữa bước, Túc Ôn lại vội vàng tiến lên chắn trước mặt Nhiên Tuyết.
Hoàng tử Cốt Đại nhìn y với một nụ cười đầy ẩn ý sau khi nghe y nói, người nam nhân ấy không nói vẻ đẹp của hoàng thái hậu như đá quý hay đẹp tựa Yên Lãng quốc, mà chỉ tay vào con vật đang được y ôm trong lòng, nói với tiếng Trung không thạo: “Ngươi, giống nó.”
“Câu nói khi nãy của ngài như là đang nói về chính mình.” Hoàng tử Cốt Đại cười toe toét.
Tức Ôn mở to mắt trừng trừng, mắng rằng: “Đại nghịch vô lại! Trước mặt hoàng thái hậu Nguyên quốc lại dám lộng ngôn, ngươi có muốn …”
“Tức Ôn.” Nhiên Tuyết kịp thời ngăn trở Tức Ôn, nâng mắt nhàn nhạt nhìn đến người nam nhân cao lớn đứng ở trước mặt mình, cuối cùng trực tiếp bỏ qua người nọ, vòng qua đi.
Cốt Đại nhẹ nhàng giẫm lên tà áo đỏ của Nhiên Tuyết đang lướt trên nền đất cung điện: “Hoàng thái hậu Nguyên quốc, chẳng hay người có hứng thú đi thăm thảo nguyên không?”
“Không!” Nhiên Tuyết nhìn tà áo của mình đang bị đạp dưới đất, nét bình tĩnh vẫn trên khuôn mặt, đáp lại: “ Mãn nguyên có lãnh thổ rộng lớn và nhiều loài chim quý hiếm. Đã từ lâu tôi được nghe nói vịnh Nhạc Hoa ở Mãn Nguyên đẹp như một xứ sở thần tiên, xanh tươi khắp nơi.”
"Nhưng bổn cung không biết cưỡi ngựa bắn cung.” Nhiên Tuyết dừng một chút, nói: "Và như ngài đã nói, ta yếu ớt như một sủng vật nhỏ."
"Thật là một mỹ nhân tuyệt vời." Hoàng tử Cốt Đại rút chân khỏi tà áo của y và bày tỏ sự tôn trọng của mình, Cốt Đại đích thân cúi xuống và quỳ xuống bằng một chân để lau sạch tà áo đỏ cho Nhiên Tuyết.
"Cảm ơn." Nhiên Tuyết nhìn Cốt Đại, gật đầu cái nhẹ rồi xoay người đi.
Túc Ôn vừa nghiến răng vừa chửi rủa tên man tộc đó.
“Sao hôm nay lại có người man tộc vào cung?” Nhiên Tuyết quay đầu lại hỏi Túc Ôn: “Đã đến lúc cống nạp à?”
“Có lẽ là vậy. Nghe nói bệ hạ trong vài ngày tới sẽ tổ chức yến tiệc.” Túc Ôn bình tĩnh lại, từ tốn trả lời.
Nhiên Tuyết gật đầu tán thành, y nghiêng đầu nói: "Không cần nhắc lại chuyện hôm nay với Hàn Như."
"Vâng."