Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưỡng Đoạt

» Tác Giả: Bảo Kris
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 5.17 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 6 Bình chọn
"Đến bao giờ thiên hạ mới thái bình được đây?" Tạ Lãnh Điền hừ lạnh một tiếng và hắn quay sang khẽ nhìn Dạ Thiên Minh.

"Huynh nói xem....đến bây giờ mà Bạch Tử Phong còn chưa thống lĩnh được muôn dân thì thiên hạ vẫn còn kẻ muốn xưng vương."

"Đệ yên tâm....ta tin hắn có thể làm được"

"Vì sao huynh theo hắn....mà không thể cho đệ theo"

"Bởi ta không thể để đệ vào chỗ nguy hiểm được... đối với ta để là người quan trọng nhất.."

Tạ Lãnh Điền quay sang khẽ đặt lên môi của Dạ Thiên Minh một cái hôn nhẹ....làm Dạ Thiên Minh ửng đôi má hồng mà khẽ cười...Mái tóc dài vương vấn cỏ dại, hàng mi đen khẽ chớp khiến kẻ kia cũng phải si tình vu vơ.

Dạ Thiên Minh cùng Tạ Lãng Điền nằm trên bãi cỏ, ngước lên nhìn bầu trời đen. Không gian thật thanh mịch nhưng đó chỉ là một chút yên tĩnh thoáng qua mà thôi.

"Đệ còn chưa được thấy Bạch Tử Phong...đệ nghe đồn hắn rất máu lạnh..."

" Huynh ấy máu lạnh sao? ...
"Đến bao giờ thiên hạ mới thái bình được đây?" Tạ Lãnh Điền hừ lạnh một tiếng và hắn quay sang khẽ nhìn Dạ Thiên Minh.

"Huynh nói xem....đến bây giờ mà Bạch Tử Phong còn chưa thống lĩnh được muôn dân thì thiên hạ vẫn còn kẻ muốn xưng vương."

"Đệ yên tâm....ta tin hắn có thể làm được"

"Vì sao huynh theo hắn....mà không thể cho đệ theo"

"Bởi ta không thể để đệ vào chỗ nguy hiểm được... đối với ta để là người quan trọng nhất.."

Tạ Lãnh Điền quay sang khẽ đặt lên môi của Dạ Thiên Minh một cái hôn nhẹ....làm Dạ Thiên Minh ửng đôi má hồng mà khẽ cười...Mái tóc dài vương vấn cỏ dại, hàng mi đen khẽ chớp khiến kẻ kia cũng phải si tình vu vơ.

Dạ Thiên Minh cùng Tạ Lãng Điền nằm trên bãi cỏ, ngước lên nhìn bầu trời đen. Không gian thật thanh mịch nhưng đó chỉ là một chút yên tĩnh thoáng qua mà thôi.

"Đệ còn chưa được thấy Bạch Tử Phong...đệ nghe đồn hắn rất máu lạnh..."

" Huynh ấy máu lạnh sao? ....ta không thấy thế....thực ta huynh ấy rất tốt....ta theo huynh ấy bao nhiêu năm nay....chưa từng thấy huynh ấy làm điều gì khuất tất..."

"Hắn đã gϊếŧ rất nhiều người...."

"Ta cũng thế....mà sao đệ hỏi vậy..."

"Vì đệ không muốn thấy ai gϊếŧ người nữa..."

"Thôi không nói vấn đề này nữa, khi nào ta gặp đệ nhiều hơn thì ta sẽ dạy tiếp võ công cho đệ nhé. Giờ ta phải về Bạch Môn...có lẽ mọi người đang chuẩn bị cho cuộc tấn công...Hắc Đại Lan lần này.."

"Huynh không đi có được không..."

"Ta không thể không đi..."

"Vậy hãy cho đệ đi theo huynh...đệ cũng biết võ công...đệ sẽ giúp bọn huynh..."

"Nghe lời ta....sau lần này ta sẽ đưa đệ đến Bạch Môn...ta hứa..."

Dạ Thiên Minh nheo mắt một cái, khẽ gật đầu. Chính ngay cả Dạ Thiên Minh cũng chẳng muốn điều này diễn ra....

(Một chút tình thương vượt lên trên giới hạn của tình huynh đệ Tạ Lãng Điền si mê con người Dạ Thiên Minh. Hắn đã buông lời yêu khi Dạ Thiên Minh được hắn cứu sau một lần bị những kẻ trong giang hồ bắt giữ....Đôi mắt ngây dại của y khiến hắn không thể cầm lòng..với lại khi ai nhìn vào đôi mắt đó cũng phải si tình theo mà thôi....Tạ Lãng Điền không muốn Dạ Thiên Minh theo mình vào Bạch Môn..bởi hắn lo lắng cho y, bởi thời thế loạn lạc....máu luôn nhuỗm đỏ lưỡi kiếm...Nhưng sự lo lắng đó có phải đang quá thừa không? Vậy chờ cái ngày thiên hạ thái bình đến bao giờ. Lòng Dạ Thiên Minh không muốn phải xa Tạ Lãng Điền.....)

"Ta phải đi đây...đệ bảo trọng nhé....sau lần này ta sẽ hứa với đệ đưa đệ về bên cạnh ta..."

"Được huynh đã nói vậy sao đệ không nghe lời được."

Tạ Lãng Điền khẽ ôm lấy Dạ Thiên Minh vào lòng, hít lần hương thơm từ mái tóc mềm của y. Chưa một lần chạm vào da thịt y nhưng một cái hôn nhẹ cũng khiến hắn thao thức cả đêm.

Tạ Lãng Điền nhanh chóng rời đi...để lại con người kia đứng bên dòng sông với ánh mắt buồn... Dạ Thiên Minh khẽ thở dài...

"Đến bao giờ ta mới có thể nắm lấy bàn tay ấy lần nữa đây..." Mái tóc dài xõa nhẹ trên vai, nhìn qua bãi cỏ mềm lúc nãy đã nằm. Những cây cỏ rạp xuống và khúc đoạn tiên* của Tạ Lãng Điền rơi lại. Đây là vũ khí mà hắn ta luôn mang bên mình.

"Huynh ta để quên đoạn tiên này rồi"

*Đoạn Tiên: Là một loại binh khí dùng như côn sắt. Hình dạng của tiên giống như đốt tre làm bằng sắt thép, cho nên còn gọi là tiêm thép đốt tre. Tiên có uy lực cực lớn, thuộc về vũ khí hạng nặng.

Dạ Thiên Minh vội vàng đuổi theo....nhanh chóng băng qua khu rừng, có lẽ huynh ấy chưa đi được bao xa....Bước chạy của y mỗi lúc nhanh dần cố gắng đuổi theo Tạ Lãng Điền.... Dạ Thiên Minh cạnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh. Đến khi y nghe thấy tiếng người phía trước mới dừng bước chân lại...

Áp người vào một gốc cây để thăm dò tình hình...quá xa để có thể biết được họ đang nói gì. Cầm đoản tiên trong tay và động qua kẽ lá....Trước mắt y là Tạ Lãng Điền...huynh ấy đang nằm dưới đất với một mũi tên xuyên thấu qua l*иg ngực...Kẻ đứng bên cạnh là ai? Hắn đã làm gì với Tạ Lãng Điền.

Máu từ miệng của Tạ Lãng Điền thổ ra...miệng không ngớt nới những câu mê sản....Bất ngờ thay lưỡi kiếm vô tình vung lên cắm thẳng xuống tim Tạ Lãng Điền...Đôi mắt Tạ Lãng Điền nhắm lại như không còn điều gì muốn trăn trối...

"Bạch Tử Phong, ta đi thôi....nhanh lên..."

Cả đám người nhanh chóng rơi đi.... Dạ Thiên Minh run rầy...từng bước chân của y trở nên tê dại, không thể bước nổi đến cái xác kia nữa...Khụy ngã xuống đấy, tim bị bóp ngẹt lại...lê thân đến cạnh Tạ Lãng Điền ...nước mắt Dạ Thiên Minh rơi ra...

"Huynh nói sẽ đưa đệ đi cùng mà...huynh đã hứa vậy mà...."

Màn đêm trùm xuống bao bọc lấy hai cơ thể kia...Bờ vai khẽ run lên, giọt nước mắt cay đắng đυ.c khoét vào tâm can của Dạ Thiên Minh. Y đau đớn khi nhìn người mình yêu bị đoạt mạng ngay trước mắt mà không thể làm được gì cả. Y gào khóc trong vô vọng...

"Vậy giờ ai sẽ bảo vệ đệ hả? Huynh tại sao? Tại sao bỏ đệ lại..."

Cầm khúc đoạn tiên đặt vào l*иg ngực như muốn cướp đi sinh mạng của mình...nhưng Dạ Thiên Minh nhớ lại cái tên Bạch Tử Phong được thốt lên lúc nãy.

"Chính hắn đã gϊếŧ huynh, người mà huynh cho rằng là kẻ tốt, người cùng sinh ra vào tử cùng huynh đã ra tay sát hại huynh?"

"Kẻ máu lạnh đó sẽ phải chết...đệ sẽ báo thù cho huynh...."

Câu nói của Dạ Thiên Minh khắc sâu tận vào trong tận đáy lòng. Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống...từng lúc nặng hạt hơn. Những ngón tay của y không ngớt cào cấu trên lớp đất cứng, cào thành vệt rộng.....Nước mưa nặng hạt văng lên cơ thể đang run rẩy đó...đất bám đầy mặt máu của Tạ Lãng Điền..

Dạ Thiên Minh cào tay xuống đất cứ thế mà đào...đào đến khi máu tứa ra từ các ngón tay mềm...nước mưa sối thẳng vào cơ thể hao gầy đó. Cứ thể Dạ Thiên Minh ngồi bên cái xác mà cố gắng đào huyệt cho hắn ta...Nước mưa cuốn đi lại trôi lấp một chút đất xuống hố. Dạ Thiên Minh gào thét lên từng hồi điên loạn....Cánh tay mỏi dã dời nhưng vẫn không ngừng đào bới.

Mãi cho đến khi mưa tạnh....đến khi nước mưa trên áo không còn giọt nào rơi xuống nữa...sự ẩm ướt lạnh lẽo đến đáng sợ..khiến cho cơ thể kia không còn cảm giác...Đến khi nhìn lại Tạ Lãng Điền một lần cuối thì Dạ Thiên Minh tự hứa với lòng mình, sẽ dùng chính máu của huynh ấy mà rửa vết thù này.

Dạ Thiên Minh nằm cạnh mộ Tạ Lăng Điền..

"Mạng ta do huynh tạo ra....và giờ nó sẽ giúp huynh báo thù..."

.......................

Dạ Thiên Minh nhớ lại cái ngày được Tạ Lãng Điền cứu khỏi tay những kẻ giang hồ kia. Y đã phải lòng hắn và lưu lại tại mái nhà nhỏ nơi không người qua lại. Đây cũng là nơi để Tạ Lăng Điền mở lời yêu y. Tình yêu mới thắp chưa kịp cháy thì đã vụt tắt theo cơn gió vô tình của tạo hóa ban đến.

Dạ Thiên Minh rơi xuống từng giọt nước mắt mặn đắng, bờ môi tím ngắt khô đi...Khuôn mặt không còn chút máu cố nắm lấy những ngọn cỏ dưới đất mà đập đầu xuống ba lạy...Khúc đoạn Tiên được cắm lại trên mộ Tạ Lãng Điền.

Người ra đi...người ở lại với mối thù trong lòng....

Một hơn một tháng sau tại Bạch Môn...

Bạch Tử Phong oai hùng ngồi trước bao kẻ mà hắn đã quy phục.... Hắn triệu tập toàn bộ nhân lực để tiêu diệt những kẻ cứng đầu nhất. Nhưng trong đó Hắc Đại Lan một trong những bang mà khiến Bạch Tử Phong cũng phải dè chừng....

Mỗi lần Bạch Tử Phong đi đến đâu thì máu và nước mắt sẽ chảy đến đó...chưa có lần nào mà lưỡi kiếm của hắn không nhuộm máu đỏ....Khi rút khỏi vỏ bọc cũng là thấy cảnh đầu rơi máu chảy...

Nghe đến cái tên Bạch Tử Phong khiến mọi người cũng phải khϊếp đản trong lòng. Kẻ run sợ, người lo lắng....

Bạch Môn được canh giữ một cách cẩn thận từ nhiều phía nên kẻ ra người vô cũng khó khăn...Thiên Hạ chỉ thái bình khi còn một người đứng lên mà nắm giữ quyền lực. Song một rừng thì sẽ không thể có đến 3, 4 con hổ được.

Bạch Tử Phong, được đồn đại là kẻ máu lạnh, hắn có thể gϊếŧ người qua ánh mắt...Một lưỡi liếʍ vung ra chưa kịp nhìn rõ thì lập tức kẻ kia cũng không còn đường sống. Ngay cả cái chết của Tạ Lãng Điền cùng vậy, Hắn vô tình đến mức gϊếŧ chết người huynh đệ của mình mà không có chút do dự gì cả.

Người ta đồn rằng những nữ nhi bị hắn bắt vào trong Bạch Môn đều không chịu được sự hành hạ của hắn mà đã treo cổ tử tự....Hết người này đến người khác cứ thể khiến ai đó nghe tên hắn cũng phải run lẩy bẩy...

Thiên Hạ sau một thời gian tranh dành quyền lực đã chia làm 2 nửa....Phân nửa Bạch Tử Phong xưng vương...còn lại Hắc Đại Lan sẽ đứng đầu....Hai kẻ thù không đội trời chung luôn tìm cách để có cơ hội thôn tính lẫn nhau...

..............

Lòng Bạch Tử Phong hôm nay không được ổn định....hắn muốn hít thở không khí của đất trời....Thèm sự yên tĩnh....Ngồi trước dòng sông xanh...cầm những viên đá nhỏ mà liếc nhanh xuống mặt nước khiến nó nẩy lên mấy lần rồi chìm ngỉm.

🎲 Có Thể Bạn Thích?