Chẳng nói một lời nào cứ thế Dạ Thiên Minh chĩa thanh kiếm đến mặt hắn....nhưng hắn nhanh chóng cản phá nhát kiếm....
"Ngươi muốn chết sao? Ta đã không thèm gϊếŧ cái tên tiểu từ nhà người...giờ người lại tự tìm đến cái chết...được thôi ta cho ngươi toại nguyện..."
"Đưa tên tiểu tử này vào phòng giam....sớm mai ta sẽ đích thân chém đầu hắn..."
Ngay lập tức Dạ Thiên Minh bị kéo đi và quăng vào trong lao tù ẩm ướt....
Hắc Đại Lan, mở tiệc rượu ăn mừng cho chiến công lẫy lừng của mình. Cả Bạch Môn giờ vang lên tiếng hét của những nữ nhi mà hắn bắt họ phải nhảy múa làm trò tiêu khiển cho mọi người...Nếu ai không phục tùng hắn sẽ gϊếŧ ngay tại chỗ....
Cuộc vui cũng nhanh chóng kết thúc...ai lấy cũng đều say khướt và Hắc Đại Lan đi về ngự phòng....đây là căn phòng của Bạch Tử Phong đã từng ở..hắn tiến đến giường và nằm lên đó....sau khi mơ màng và chuẩn bị đi vào giấc ngủ...Ngay trên cổ hắn cảm nhận được một lưỡi dao đặt phía trên. Vội mở mắt tay quờ quảng tìm lấy thanh đao của mình thì ngay lập tức vết cắt nhanh chóng xẹt qua cổ hắn. Máu từng kia cứ thế phun ra xối xả...
Cầm cây đao của hắn...kẻ máu lạnh kia chặt đứt đầu của Hắc Đại Lan và túm lấy phía trên tóc cứ thế xách cái đầu đó đi ra ngoài....
Kẻ đó đi đến đâu cũng khiến mọi người khϊếp sợ với cái đầu của Hắc Đại Lan trên tay...
Cầm cây đao chém hết nhưng kẻ nào xông đến người hắn....và nhanh chóng hét vào mặt tên đang bò lổm ngổm trên mặt đất...
"Dạ Thiên Minh đâu? Tên tiểu tử đó đang ở đâu?"
Tên kia run rẩy lên, chắp hai tay lại... "Ở Phòng giam....." Chưa kịp nói hết câu, cây đao đã chạm xuống máu một vệt trên mặt kẻ xấu số kia chảy ra...
Ngay lập tức kẻ điên đó tiến đến phòng giam....Hắn nhanh gọn gϊếŧ toàn bộ những kẻ cản đường hắn vào, cái đầu Hắc Đại Lan vẫn cầm tên tay....Hắn chém nhanh nhưng ổ khóa của các song cửa tù....Mọi người chưa hết bàng hoàng trong ánh đèn mờ của ngọn đuốc trong đêm....Nhưng mọi người ai lấy cũng nhận ra đó chính là Bạch Vương....
"Bạch vương, ngài còn sống sao..." Tất cả mọi người bắt đầu la hét....
Bạch Tử Phong nhanh chóng ném cái đầu về phía một tên tướng giỏi trong đó và nói...
"Các ngươi biết phải làm sao rồi đúng không nào..."
" Dạ xin tuân lệnh thưa Bạch Vương..."
Tất cả nháo nhào, đoạn lấy kiếm của kẻ đã chết và nhanh chóng tháo giỡ những cũi tù còn lại...giải thoát cho mọi người...Cầm lưỡi kiếm trong tay và đâm vào cái đầu của Hắc Đại Lan đang năm lóc dưới đất, Kẻ chỉ huy hét lên với mọi người...
"Tất cả huynh đệ xông lên..."
"Xông lên..."
Nhanh chóng khu phòng giam không còn bóng người và Bạch Tử Phong tiến đến cuối hành lang của lao tù ẩm ướt...nhìn vào còn người kia đang co rúm lại....Dạ Thiên Minh đang không biết chuyện gì diễn ra và y cũng không muốn biết. Bởi bây giờ y đang đau lòng cho những gì chính mình đã gây ra....
Chém một phát vào ổ khóa khiến cánh cửa bật tung ra nhưng Dạ Thiên Minh cũng không ngước lên nhìn...bởi lẽ y muốn chết..cho dù là ai vào áp giải y đi cũng được...Đang sống trong những ngày tăm tối nhất của cuộc đời thì bàn tay đó kéo y lên...Chợt nhìn lên và nhận ra đó chính là Bạch Tử Phong..
"Huynh phải huynh đó sao? Huynh chưa chết sao?"
Một số tình cảm hốn độn lại xuất hiện như một trò đùa trong lòng Dạ Thiên Minh.
"Ta chưa thể chết được, ta còn phải gϊếŧ người nữa...."
Một tay hắn túm lấy Dạ Thiên Minh, còn một tay cầm đao đặt lên cổ rồi đẩy y ra ngoài....
Tiến đến đám ngựa đang hoảng loản trong biển người đánh nhau...và Bạch Tử Phong quát lớn...
"Leo lên "
Nhanh chóng Dạ Thiên Minh nghe theo lời của Bạch Tử Phong. Y cùng Bạch Tử Phong nhanh chóng ngồi trên lưng ngựa và phóng ra khỏi cửa thành Bạch Môn...
Lưỡi đao dường như đã hạ xuống khỏi cổ Dạ Thiên Minh và xuống quãng đường đó tay Bạch Tử Phong không một lần chạm vào cơ thể kia....Cố túm lấy mao ngựa để không bị té bởi tốc độ chạy mỗi lúc nhanh dần...
Dừng lại chỗ ven sông nơi mà hai con người đó gặp nhau.... Bạch Tử Phong vô tình đẩy mạnh Dạ Thiên Minh từ trên ngựa xuống...sau đó hắn bước xuống...Tiến đến gần Dạ Thiên Minh cầm lấy cổ áo y mà xách lên....
"Ngươi khiến ta sống không bằng chết...."
"Đệ...."
"Khốn kiếp...vậy mà ta nghĩ ngươi sẽ không bao giờ đâm ta nhát thứ 2...."
"Giờ có nói gì đi chăng nữa huynh sẽ không tin đệ đâu...nên đệ sẽ không nói nữa...muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy huynh..."
"Khốn kiếp...được do ngươi nói....ta sẽ khiến ngươi chết một cách thê thảm nhất"
Bạch Tử Phong vứt cây đao sang một bên và đè người Dạ Thiên Minh xuống...Hắn điên cuồng hôn lên môi là cổ của Dạ Thiên Minh sau đó cắn lên cổ y mấy cái....Tay hắn kéo sợ dây buộc tại eo ra và như điên lên, xé chiếc áo trên người y ra... chẳng thấy Dạ Thiên Minh phản kháng hắn càng hung hăng hơn...
"Tại sao ngươi không phản kháng..."
"Nếu điều này làm huynh có thể vui lên thì đệ nguyện chiều theo ý của huynh.."
"Khốn kiếp, ta không cần người chiều ta....hãy giãy giụa lên đi...ta cần ngươi đau khổ..."
Bạch Tử phong siết chặt cổ Dạ Thiên Minh khiến y không thể thở được nhưng vẫn cứ nằm yên....không có chút phản kháng gì cả...
Thả tay ra và xé nốt y phục trên người Dạ Thiên Minh xuống, lộ ra thân hình trắng muốt..hắn chẳng muốn xem cảm giác của y thế nào và nhanh chóng cởi bỏ y phục....đưa cự vật chĩa đến huyệt mật mà cứ thế đâm vào....
Đau rát đến cùng cực...cảm nhận được cái đau trong từng thớ thịt.
"Sao ngươi thấy thoải mái không?"
Dạ Thiên Minh cắn chặt lấy răng lại và khẽ rơi xuống giọt nước mắt. y vẫn cố chịu đựng, chịu đựng vì những gì đã làm đối với Bạch Tử Phong...
Không thấy Dạ Thiên Minh trả lời, hắn đâm vào sâu hơn mạnh hơn và khiến máu từ đó chảy ra....máu chảy ra mỗi lúc càng nhiều khiến vật kia của hắn càng dễ ra vào hơn. Nhưng huyệt mật lại sưng đỏ tấy lên. Tiểu tử nhỏ nằm im lìm sang một bên...lấy tay của mình tóm lấy nó và ra sức kéo, vuốt để nó thức tỉnh nhưng nó dường như đang không còn cảm giác.
Sự đau đớn tập trung lên lên trái tim đang rỉ máu của Dạ Thiên Minh. Bắt đầu buốt lên theo từng hồi đập vào người của y. Máu chảy loang lổ xuống vệt cỏ...thấy vậy hăn rút cự vật ra và kéo Dạ Thiên Minh dậy, nắm lấy tóc của Thiên Minh mà tiến sát đến bờ hồ.
Tiến đến chỗ nước chảy siết và ấn đầu của Dạ Thiên Minh xuống....
"Khốn kiếp....tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi nghĩ ra đã gϊếŧ Tạ Lãnh Điền sao? Vậy hóa ra kẻ ngươi yêu là hắn...?"
Dạ Thiên Minh bị nước sặc vào trong tận khoang mũi và dường như không thở được và cũng không nghe thấy điều gì nữa cả....nên chẳng thể trả lời được cho BẠch Dương Phong nghe.
Hất mạnh Dạ Thiên Minh xuống nước, dòng nước lạnh buốt chảy xiết vào người và xâm nhập vào trong huyệt đạo đến mức đau buốt. Lạnh tê cứng người....và bắt đầu rơi vào trạng thái mơ hồ, cánh tay thả lỏng theo dòng nước chảy siết, y muốn trôi theo dòng nước đó mà đi....Nhưng Bạch Tử Phong nhảy xuống giữ người y lại.
Đè cả cơ thể y vào sát bờ, ấn mặt Dạ Thiên Minh xuống nước, đất và cát sỏi...khuôn mặt chà xuống và trầy một vệt....Tiếp tục tìm đến huyệt mật kia...nhưng giờ đó sưng đỏ lên, quá chật hẹp khiến cho Bạch Tử Phong không tiến vào được.
Hắn điên cuồng, lấy hết sự yêu thương bị chà đạp mà đâm thật mạnh vào trong....máu chảy ra loang khắp mặt nước, cầm lấy tóc của Dạ Thiên Minh cứ thế ấn sâu vào, sâu và mạnh đến mức đau đớn bây giờ không còn cảm giác nữa...Vách ruột bị tổn thương nặng nề....như bị rách ra nhanh nhiều mảnh...máu chảy theo dòng nước cuốn đi nhưng chân cỏ sát mức nước đã nhuộm đỏ một vùng...
Cơ thể Dạ Thiên Minh đã không còn run rẩy nữa mà yếu dần đi sau đó rơi vào trạng thái bất tỉnh...Bạch Tử Phong làm cho Dạ Thiên Minh đến mức không còn cử động nữa thì hắn mới dừng lại...kéo y lên bờ...nước khá lạnh nhanh chóng khiến cơ thể đó tím tái lại....
Hắn nằm trên bờ và bắt đầu thở hắt ra....cứ thế nằm mãi, nhắm nghiền đôi mắt lại và bắt đầu cảm giác như đang hối hận cho hành động vừa rồi...Bật người dậy trượt người đến chỗ Dạ Thiên Minh đang nằm bất động...với lấy y phục và đẩy cơ thể lõα ɭồ đó lại...máu cứ thế vẫn chảy ra, chảy mỗi lúc một nhiều hơn...Bạch Tử Phong vuốt nhẹ lên mái tóc đầy nước và đất bết dính vào nhau.