"Tại sao không đỡ đường kiếm này...""
Bạch Tử Phong khẽ mỉm cười....
"Nếu huynh đỡ thì đến bao giờ đệ mới có thể gϊếŧ được huynh..."
Mũi nhọn của kiếm sâu dần vào trong ngực hắn...máu chảy ra phía ngoài áo....
"Cho ta hỏi đề một câu....thực ra đệ có yêu ta không...."
Dạ Thiên Minh nhìn thấy máu chảy ra...trong lòng y đau quặn lại...trong lòng rất muốn trả lời rằng....đệ yêu huynh..yêu từ rất lâu rồi nhưng...sự hận thù đã không cho phép từ yêu được nói ra nữa...
"Ta chưa bao giờ yêu huynh...ta đến bên huynh chỉ vì muốn tiếp cận và gϊếŧ chết huynh mà thôi..."
Câu nói đó xoáy sâu vào trong tim Bạch Tử Phong,, nó đau hơn cả vết kiếm đâm này...
"Thực sự đệ không có chút tình cảm với ta sao? Vậy là tự ta đa tình sao?"
Nói xong Bạch Tử Phong dùng tay không mà nắm lấy lưỡi kiếm, từ từ rút ra khỏi l*иg ngực...tay hắn cứa vào lưới kiếm mà chảy đầy máu ra ngoài...Sau đó chĩa mũi nhọn về phía cạnh tim..
"Đệ đâm đi...phát vừa rồi chưa trúng tim...ta chưa thế chết được đâu...như vậy đệ cũng không thể báo thù được..."
Khuôn mặt đáng thương của Bạch Tử Phong khiến cho Dạ Thiên Minh cầm thanh kiếm trên tay run rẩy lên...
"Ta...ta sẽ báo thù cho Tạ Lãnh Điền"
Nhưng bàn tay Dạ Thiên Minh không thể đâm vào ngực đó thêm nữa, dường như đã không còn lực...mà chỉ muốn rút thanh kiếm lại nhưng sao bàn tay kia giữ lưỡi kiếm chặt đến như vậy. Máu chảy từ bàn tay và vết thương mỗi lúc một nhiều hơn.
"Do dự gì nữa...không phải đệ muốn gϊếŧ ta sao....?"
"Không....đừng...."
Dạ Thiên Minh quá đau lòng trước hành động này và phải làm sao đây....Bông nhiên một ám khí từ đâu bay đến. Là một viên đá nhỏ, lực đủ lớn để đập vào khủy tay của Dạ Thiên Minh khiến cho đường kiếm cắm sâu vào trong l*иg ngực của hắn...tiến gần vào tim...
"Đệ đâm ta sao....thực sự muốn ta chết như vậy sao?"
Dạ Thiên Minh bất ngờ không biết điều gì đang diễn ra...là ai đã dùng ám khí nhưng không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa....Chỉ chăm chú nhìn Bạch Tử Phong đau đớn...Hắn cố với lấy tay để chạm vào những sợi tóc mềm mại của Dạ Thiên Minh và nói một câu cuối cùng....
"Ta yêu người Dạ Thiên Minh..."
Sau đó cả cơ thể và thanh kiếm đang găm trên ngực khẽ buôn người rơi xuống khỏi vách núi...
Dạ Thiên Minh quỳ sụp xuống trước vách núi mà gào tên hắn lên...Tại sao lại vậy, tại sao y lại đau lòng cho kẻ thù của mình đến vậy...Dòng nước mắt chảy ra...cứ thế mà tuôn xuống ướt đẫm gò má...
"Đệ không muốn báo thù nữa...thực sự không muốn như vậy...Phong Ca...đệ yêu huynh..."
Có phải câu nói yêu này đã quá muộn rồi không....Vì Dạ Thiên Minh không muốn báo thù chính vì thế y đã quyết định rời đi khỏi con người đó. Dạ Thiên Minh nghĩ chỉ có xa cách và lãng quên đi thì thù hận sẽ nhanh chóng hóa giải...cho dù là những giấc mơ đó sẽ vẫn về mỗi đêm để hành hạ tâm can của y.......Nhưng điều này khiến cho Bạch Tử Phong không chịu đựng được....hắn không thể để y ra đi như thế.
Cái chết của Bạch Tử Phong khiến Dạ Thiên Minh đau lòng đến cùng quẫn...đau đớn hơn cả cái chết của Tạ Lãnh Điền...
"Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội tốt để gϊếŧ chết Bạch Tử Phong"
Đang đau lòng đến cùng quẫn nhưng nghe thấy tiếng người phía sau, y quay lại và nhận ra đó là Hắc Đại Lan
"Chính ngươi đã dùng ám khí để đẩy tay ta sao"
"Ha ha...đúng chính ta...vì ta không có khả năng gϊếŧ hắn với lại vừa rồi là cơ hội tốt để ta không phải ra tay mà cũng có thể thủ tiêu nhanh gọn hắn.."
Tiếng cười của Hắc Đaị Lan vang lên và hắn cho người đưa cả Dạ Thiên Minh tấn công vào Bạch Môn...Ngay trong đêm hôn đó Bạch Môn thất thủ, cháy sáng rực cả một vùng trời và Dạ Thiên Minh chứng kiến hết những cạnh đó. Tất cả những người trong Bạch Môn đều bị gϊếŧ sạch và một số họ bị Hắc Đại Lan giam giữ dùng cực hình mà tra tấn.
Dạ Thiên Minh đã làm gì thế này đã khiến cho Bạch Môn như rắn mất đầu và y nhanh chóng hối hận cho hành động của mình. Không dừng ở đó Hăc Đại Lan cho người tung hô chính Dạ Thiên Minh là người của hắn chà trộn vào để gϊếŧ chết Bạch Tử Phong khiến những huynh đệ, những người theo Bạch Tử Phong càng căm phẫn Thiên Minh nhiều hơn....
Sau khi chiếm được Bạch Môn, Hắc Đại Lan bành chướng thế lực của mình, hắn liên tục dùng cực hình tra tấn những người đã bên cạch sinh vào ra tử cùng Bạch Tử Phong....
Nhưng cực hình diễn ra mỗi ngày, cái chết và sự tang thương không ngừng diễn ra tại bạch môn. Hãi hùng hơn khi hắn dùng 5 con ngựa buộc một người vào, mỗi phần mỗi sợ dây, hai chân, hai tay và cả đầu. Sau đó quấy cho ngựa chạy chạy về 5 phía khác nhau đến khi phanh được thây đó thành nhiều mảnh mới thôi.
Sự độc ác của Hắc Đại Lan khiến mọi người rùng mình....Đã hơn 1 tháng trôi qua máu mà nước mắt nhuộm đỏ cả Bạch Môn...Cứ mỗi ngày hắn gϊếŧ một người bằng các cực hình khác nhau, gϊếŧ đến khi nào những người đó không mở miệng tung hô cái tên
Bạch Tử Phong được nữa mà thôi....
Trước những thương tâm đến ai oán đó khiến cho Dạ Thiên Minh đau lòng khôn nguôi...khi vào lao tù để đưa chút nước cho mọi người đều bị họ phỉ nhổ nước miếng vào người.... Dạ Thiên Minh vẫn biết đó là là lỗi của mình và y vẫn cố chịu đựng...
Khẽ đi ra khỏi cửa phòng lao tù thì có kẻ thò tay qua khe cũi sắt mà túm lấy chân của Dạ Thiên Minh hét lên....
"Người đã gϊếŧ Bạch Vương sao? Tại sao...Bạch Vương đã tin tưởng ngươi như vậy tại sao người lại làm những điều đó...?"
Dạ Thiên Minh không thể trả lời cho câu hỏi của đó mà miệng liên tục nói lời xin lỗi các huynh đệ trong đây....
Tất cả mọi người gào lên....và có tiếng nói cất vang lên..
"Các huynh đệ im lặng đi...Tạ Lãnh Điền huynh cũng chết bởi Hắc Đại Lan và giờ Bạch Vương cũng không còn nữa...chúng ta cũng không thiết sống...hãy để họ muốn chém muốn gϊếŧ gì thì tùy...nhưng chúng ta cần phải tung hô lên...Bạch Vương...Bạch Vương...Bạch VƯơng..."
Cả lao tù gào thét tên Bạch Tử Phong....Nhưng tai Dạ Thiên Minh đang ù đi, có phải y vừa nghe thấy điều gì không? Có phải y nghe thấy câu Tạ Lãnh Điền cho Hắc Đại Lan gϊếŧ không? Dạ Thiên Minh lao đến cánh cửa tù, với tay vào trong song cửa và hét lên...
"Là ngươi nói...là người nói về Tạ Lãnh Điền, cái chết của Tạ Lãnh ĐIền là sao đây?"
Kẻ kia hất mạnh tay Dạ Thiên Minh ra và trở chừng đôi mắt...
"Tạ Lãnh Điền đã bị Hắc Đại Lan gϊếŧ..."
Lúc này đây Dạ Thiên Minh mới như điên lên, y túm lại lấy cổ áo ghì hắn vào song sắt mà hét vào mặt...
"Ngươi nói láo...chính mắt ta đã nhìn thấy Bạch Phong Tử cầm kiếm đâm vào ngực Tạ Lãnh Điền...."
Khuôn mặt méo mó của tên kia cố gắng thoát khỏi bàn tay của Dạ Thiên Minh, hắn cắn vào tay y một cái tứa màu và liếʍ vết máu đó vào miệng...
"Là do mũi tên của Hắc Đại Lan bắn trúng Tạ Lãnh điền...mà mũi tên đó lại trúng độc...độc tố phát tán cực mạnh. Khi chúng tôi tìm đến nơi thì huynh ấy đã dường như không chịu được, độc tố đã thâm nhậm vào tim, độc tố này không phải dạng nhẹ, nêu để càng lâu thì người đó sẽ thổ huyết đến chết, và còn kéo dài đến nhiều canh giờ sau...Lúc đó Tạ Lãnh Điền đã cầu xin Bạch Vương xuống tay để huynh ấy không chịu đau đớn nữa... Bạch Vương chứng kiến cảnh đó mà đã đau lòng khi người huynh đệ phải ra đi mãi mãi....."
Dạ Thiên Minh không ngờ những câu nói đó lại đâm vào tim minh đau đến như vậy. Chẳng lẽ chính y đã hiểu nhầm Bạch tử Phong sao?
Dạ Thiên Minh khủy xuống trước song cửa....người kia tiếp tục kể...
"Bạch Vương đã đau lòng cho đến khi ngài ấy gặp ngươi....lúc đó bọn tôi mới có thể trông thấy nụ cười của Bạch Vương trở lại....nhưng không ngờ...chính người lại....đồ khốn nạn..."
Người đó không kiềm chế được mà túm lấy cổ áo của Dạ Thiên Minh, liên tục đập người Dạ Thiên Minh vào song sắt đến khi người của Hắc Đại Lan cần thương đến đâm vào trong thì hành động đó mới dừng lại...máu từ bụng người kia chảy và có kẻ ra lệnh lôi hắn ra ngoài để xử trạm....
Dạ Thiên Minh gào thét lên nhưng mọi việc cũng chẳng thể dừng lại được....Mỗi ngày là một cái chết...máu ở pháp trường mỗi lúc đỏ hơn và dường như chỗ thi hành không bao giờ khô vết máu được, liên tục cứ thế chảy mãi nhuốm đỏ một vệt thương tâm...
Nhận ra một sự thật tàn khốc, sự thật khiến cho Dạ Thiên Minh không thể thở được...cần kiếm trong tay tiến đến chỗ Hắc Đại Lan...