"Huynh không sợ Đệ sẽ bỏ thuốc độc vào trong đó sao?"
"Ừm..nếu đệ bỏ thuốc độc thì ta vẫn cứ uống...."
Câu nói đó khiến Dạ Thiên Minh cảm thấy mình muốn dừng chuyện này lại....y không muốn trả thù nữa...Có phải y đã yêu hắn rồi không. Dạ Thiên Minh à, ngươi có nhớ cái chết của Tạ Lãnh Điền nó thê thảm đến như thế nào không hả? Sao mãi mà ngươi không chịu ra tay? Ta coi bộ người đã phải lòng tình của hắn rồi...Đúng có lẽ vậy....có lẽ Dạ Thiên Minh đã quá yếu lòng nên ngả vào vòng tay hắn lúc nào không hay biết.
Cầm gói độc dược run run trên tay, y vẫn không thể bỏ vào chén thuốc đó được. Nhanh chóng cất lại trong ống tay vào...Đột nhiên Bạch Tử Phong phản xạ kéo tay Dạ Thiên Minh và ấn y vào lòng...
"Ta nhớ đệ..."
"Đừng huynh đang bị thương có biết không hả?, không nên động đậy sẽ chảy máu mất..."
"Ta chỉ muốn ôm đệ một chút thôi...."
Mặc dù Bạch Tử Phong vẫn chưa nhìn được nhưng hắn vẫn cố hướng mặt mình đến mặt Dạ Thiên Minh... tìm đến bờ môi của y mà hôn nhẹ nhẹ lên...
"Hứa với ta đừng bao giờ xa ta nhé...."
"Phong ca..huynh nghỉ đi..."
"Đệ hứa đi đã..."
Dạ Thiên Minh bối rối, y quan sát gương mặt đó, đôi mắt đang được đắp thuốc và khẽ lấy tay định chạm vào má hắn ta nhưng lại thôi.
"Ừ đệ hứa....vậy giờ huynh nghỉ ngơi được chưa...."
"Ừ ta nghỉ...nhưng đệ phải nằm cạnh ta được không..."
"Huynh..."
Chẳng để cho Dạ Thiên Minh có đồng ý hay không, hắn đã kéo thật mạnh y nằm cạnh hắn và ôm lấy y thật chặt....Thì thầm bên cạnh tai y..
"Cảm ơn đệ đã xuất hiện trong cuộc đời của ta..."
Dạ Thiên Minh kể cho Bạch Tử Phong ôm mình, y cố gắng thở trong cái cảnh trả thù ngột ngạt này...nếu như không phải vì cái chết của Tạ Lãnh Điền, và sớm gặp con người này thì y đã lập tức ôm lấy hắn mà hờn dỗi như bao cặp đôi khác....Nhưng lạ thay mặc dù lòng không cho phép nhưng bàn tay y vẫn khẽ nắm lấy những ngón tay kia...và đan xen chúng vào với nhau....
..................
Những cơn ác một lại liên tục tìm đến Dạ Thiên Minh...trong mơ y luôn nhìn thấy cái chết đau thương vô bờ bến của Tạ Lãnh Điền. Tạ Lãnh Điền, huynh ấy về luôn miệng gọi tên Thiên Minh..
"Dạ Thiên Minh...đệ phải trả thù cho ta...."
"Dạ Thiên Minh....chính Bạch Tử Phong đã gϊếŧ ta...."
"Dạ Thiên Minh ta không cho phép để yêu người đó...."
"Dạ Thiên Minh....."
"Dạ Thiên Minh......"
Bàn tay đầy màu và khuôn mặt đầy máu đó....cứ bấu víu lần vạt áo của Dạ Thiên Minh mà cầu xin y báo thù....
Giật mình choàng tỉnh Dạ Thiên Minh bất ngờ gọi tên Tạ Lãnh Điền....Bạch Tử Phong cũng tỉnh dậy theo....
"Đệ nằm mơ sao?"
Dạ Thiên Minh lo lắng sợ Bạch Tử Phong đã nghe thấy điều gì đó....
"Không...có gì...chỉ là Đệ hơi mệt....vừa nãy đệ có nói gì sao...?"
"Không....mà đệ đừng lo lắng nhiều...."
Mắt của Bạch Tử Phong vẫn đang băng bó...ngay lúc đó thì Ngự y cũng đến để thay thuốc. Nhanh chóng Dạ Thiên Minh ra khỏi giường và mở cửa cho Ngự y vào để xem tình hình của Bạch Tử Phong như thế nào.
Rất may là đôi mắt không làm sao cả, không cần phải đắp thuốc nữa nhưng vẫn phải uống thếm vài thang thuốc nữa cho mau khỏi hẳn...
Dạ thiên Minh đưa chút điểm tâm sáng cho Bạch Tử Phong và y cũng rời đi ra ngoài mà thở dài....Tiến đến khu vườn bữa nọ có cây đàn....ngồi xuống và nhìn lên những sợ dây đàn đó...Cho dù đã rất cũ nhưng chúng đánh vẫn rất hay....
Nhớ lại việc Bạch Tử Phong đã ngăn cản mình không cho động đên cây đàn này khiến lòng y có chút đau nhói....Cứ mãi nhìn những sợi dây đàn đó mà y không biết Bạch Tử Phong đã đứng phía sau mình khi nào...
"Đệ đàn đi....."
Bất ngờ Dạ Thiên Minh quay lại...nhìn Bạch Tử Phong...
"Huynh đang bị thương, mắt của huynh...sao huynh đến được đây..."
"Chỗ này có gì mà không thuộc được...ta có bị mù cũng có thể tìm được đến chỗ này...Nào đệ hãy đàn cho ta nghe đi..."
"Nhưng không phải....huynh nói không ai được động vào cây đàn này sao?"
"ừ đó là khi trước nhưng giờ ta đã có đệ rồi...cây đàn này cũng nên có chủ mới..."
Bạch Tử Phong đi đến sờ tay và ngồi cạnh thanh gỗ gần Dạ Thiên Minh và buông lời thơ nhẹ
"Không cần kiếp sau gặp lại
Chỉ mong đời này kết duyên
Thế gian duy nhất một chuyện
Nguyện nắm tay em."
Chưa bao giờ thấy con người lạnh lùng kia lại nhẹ nhàng và trở nên chứa chan tình cảm đến vậy. Dạ thiên Minh lướt những ngón tay của mình nhẹ lên từng sợi đây đàn và đưa đến những âm thanh hút vào lòng người....Ngay lập tức Bạch Tử Phong cầm trên tay cây tiêu nhỏ và đặt lên môi, hòa cùng giai điệu với tiếng đàn của Dạ Thiên Minh.
Tiếng Dàn nghe như ai oán đến sầu lòng...còn tiếng tiêu như đang cố vớt vát sự buồn thê lương đó....Cả hai hòa với nhau tạo cho không gian chút gì đó buồn đến mức Dạ Thiên Minh cũng khẽ rơi giọt nước mắt...
Ngừng tiếng tiêu lại.....
"Đệ khóc sao..."
Dạ Thiên Minh lau vội giọt nước măt, khẽ quay lại Bạch Tử Phong
"Huynh thấy đệ khóc sao...đệ hơi buồn tý thôi...."
Bạch Tử Phong đến ôm chặt lấy Thiên Minh vào lòng....
"Đừng buồn....nếu như có điều gì đó làm đệ được vui ta nguyện sẽ làm cho đệ...cho dù là đội lấy mạng sống của ta...."
.................
Mấy ngày sau cơ thể Bạch Tử Phong cũng đã dần bình phục...đôi mắt của hắn cũng có thể nhìn thấy mọi thứ nhưng vẫn hơi mờ mờ....Dạ Thiên Minh bưng chén thuốc đến cho hắn
"Huynh....huynh...uống đi..."
"Đệ sao thế...chẳng lẽ trong thuốc có độc sao?" Bạch Tử Phong khẽ cười và đón lấy chén thuốc trong tay Thiên Minh...
"Nếu như có độc thì ta vẫn cứ uống...."
"Vì sao....?"
"Vì điều đó có thể làm đệ vui thì ta sẽ uống...."
Ngay lập tức chén thuốc đắng được Bạch Tử Phong uống vào trong người...
"Huynh nghỉ ngơi đi....đệ ra ngoài có chút chuyện..."
"Ừ đệ đi đi...nhớ về sớm...."
.....................
Đã gần chiều và sắp tối rồi cũng không thấy Dạ Thiên Minh quay trở về Bạch Môn khiến cho Bạch Tử Phong đứng ngồi không yên....
"Thưa Bạch Vương....Dạ thiên Minh đã đi rồi...và để lại cho ngài bức thư này..."
Đọc xong nhưng gì mà Dạ Thiên Minh để lại Bạch Tử Phong nhanh chóng leo lên ngựa mà phóng thẳng ra khỏi Bạch Môn....Không biết hắn nghĩ gì mà cứ thế chạy đến con sông nơi lần đầu hai người gặp nhau. Và đúng là như vậy....Dạ Thiên Minh đang ở đây....Nghe thấy tiếng vó ngựa nên y tháo chạy....
Bạch Tử Phong cứ thế đuổi theo...đuổi theo mãi.....cho đến khi Dạ Thiên Minh chạy đến vách núi treo leo.....thì mới dừng lại...
"Sao huynh tìm đệ làm gì.... đệ đã nói rồi...để không thể ở lại Bạch Môn nữa...để phải đi thôi..."
"Ta không cho phép để đi..ta không cho phép...."
"Nếu đệ mà ở lại thì đệ sẽ không chịu được mất...."
"Tại sao...tại sao....tại sao ở bên ta đệ không được vui...tại sao hả?"
Dạ Thiên Minh không trả lời và chân y đã bước sát đến vách núi....
"Đệ muốn gϊếŧ huynh...huynh hiểu không hả?"
"Vậy sao đệ không bỏ gói thuốc độc đang nằm trong tay áo của đệ vào trong chén thuốc của ta đi..."
"Huynh đã biết sao...?"
"Ta không biết lý do gì khiến đệ lại muốn gϊếŧ ta...nhưng nếu đệ bỏ độc thì ta vẫn uống...."
"Huynh có muốn biết vì sao không...huynh có nhớ Tạ Lãnh Điền chứ? Người mà huynh đã nhẫn tâm sát hại, người đó là huynh đệ của huynh đó. Huynh ấy đã có lỗi gì cơ chứ..."
Lúc này Bạch Tử Phong mới nhận ra...mới nhớ đến Tạ Lãnh Điền...hắn mới thực sự nhớ đến nhát kiếm ngày hôm đó...
"Đệ đã thấy sao?"
"Đúng tất cả....chứng kiến tất cả...."
Bạch Tử Phong tiến đến gần Dạ Thiên Minh hơn và đưa bàn tay lên định chạm vào người y nhưng. Y lui lại một bước nữa...
"Đừng lại...đệ không được lui lại nữa...dưới kia là vực thẳm rồi....Đệ Muốn huynh chết đúng không...vậy hãy rút kiếm ra...đấu với huynh...nếu không huynh sẽ gϊếŧ chết đệ như gϊếŧ chết Tạ Lãnh Điền"
"Vậy là huynh đã thừa nhận gϊếŧ Tạ Lãnh Điền..."
"Không nói nhiều rút kiếm ra...."
Nhanh chóng Bạch Tử Phong rút kiếm ra khỏi bọc và cầm chắc trên tay...Dạ Thiên Minh thấy vậy bèn nói
"Được...đệ không có khả năng đầu độc huynh và đệ võ công không bằng huynh nhưng lần này đệ sẽ gϊếŧ huynh cho dù đệ có chết đi chăng nữa...."
Dạ thiên Minh rút kiếm ra và đẩy thanh kiếm đến mặt Bạch Tử Phong nhưng bị hắn chặn ngay đường kiếm lại....
"Nào tiếp tục đi....tiếp tục mạnh mẽ lên nào..."
"Khốn kiếp...."
Dạ Thiên Minh cần chặt thanh kiếm mà run lên từng hồi, tất cả các uất hận tự nhiên đồn lại và tiến đền chỗ Bạch Tử Phong. Đến khi Dạ Thiên Minh không còn đứng gần vách núi treo leo đó nữa thì Bạch Tử Phong đổi chỗ mình cho y. Hắn đứng cạnh vách núi và không chống cự lại đường kiếm của Dạ Thiên Minh nữa.
Bất ngờ khi Bạch Tử Phong không đỡ kiếm mà để mũi nhọn của kiếm đâm thẳng vào ngực....cạnh trái tim của hắn....Dạ Thiên Minh chợt tỉnh...