"Huynh hứa sẽ không để đệ thiệt thòi...đừng khóc...ta sẽ đau lòng..."
Những nhịp đẩy nhẹ nhàng vào trong vách ruột của Dạ Thiên Minh mỗi lúc đều đặn dần...
Dạ Thiên Minh cắn chặt lấy răng, hiện giờ y không cảm thấy đau cơ thể mà lại đau nhói trong lòng....bởi sự trả giá lần này là quá đắt....Thiên Minh tự hứa trong đầu sẽ khiến Bạch Tử Phong chết một cách đau đớn nhất....
Nhưng sao vật lạ đó cứ trượt ra vô đều trong cơ thể mình đến đê mê....do y thực sự mềm yếu hay do sự ham muốn đang hình thành sẵn trong lòng trở lên bùng phát....Nhưng khuôn mặt đầy máu của Tạ Lãnh Điền cứ mãi ám ảnh Thiên Minh....
"Đừng. xin huynh hãy..dừng lại đi....dừng lại...." Dạ Thiên Minh khóc lóc van xin, y bắt đầu co rúm người lại, miệng mật đạo trở nên khô ran, quá nóng và đau rát....
Dạ Thiên Minh run lên một cách đáng sợ và đang cố đẩy người Bạch Tử Phong ra khỏi người mình....Dường như Dạ Thiên Minh lấy lại một chút ý thức rằng không thể có lỗi với Tạ Lãnh Điền được...Nhưng Bạch Tử Phong ôn nhu lại và ôm chặt lấy người y sau đó vỗ về an ủi...
"Ngoan nào, đệ bình tĩnh lại, tại sao phải sợ ta....thực sự ta rất muốn có đệ....ta sẽ không làm đệ buồn..."
Đây không phải điều mà Dạ Thiên Minh muốn nghe...vì y chỉ muốn gϊếŧ chết hắn mà thôi...
Bạch Tử Phong rút cự vật ra khỏi người Dạ Thiên Minh...hắn vẫn không hiểu vì sao tiểu tử này lại có hành động sợ sệt đến như vậy....Ôm lấy Thiên Minh vào lòng và nhẹ nhàng nói...
"Được...ta sẽ không làm đệ đau nữa....bình tĩnh lại đi...."
" Đệ không sao....đệ có chút bối rối vì đây là lần đầu....."
Nghe đến từ lần đầu khiến cho Bạch Tử Phong cảm thấy có chút thương Dạ Thiên Minh...
"Ta hứa nhẹ nhàng...."
Nhìn đôi mắt ướt nước và mái tóc dài mềm xõa nhẹ cơ thể gợϊ ɖụ© đó...khiến Bạch Tử Phong không kiềm được lòng làm lại đặt lên môi Dạ Thiên Minh nụ hôn mơn trớn....sờ nhẹ đên miệng mật đạo lần nữa....tìm đến nơi kí©h thí©ɧ nhất mà thao túng Dạ Thiên Minh...
Nghe đến từ lần đầu khiến cho Bạch Tử Phong cảm thấy có chút thương Dạ Thiên Minh...
"Ta hứa nhẹ nhàng...."
Nhìn đôi mắt ướt nước và mái tóc dài mềm xõa nhẹ cơ thể gợϊ ɖụ© đó...khiến Bạch Tử Phong không kiềm được lòng làm lại đặt lên môi Dạ Thiên Minh nụ hôn mơn trớn....sờ nhẹ đên miệng mật đạo lần nữa....tìm đến nơi kí©h thí©ɧ nhất mà thao túng Dạ Thiên Minh...
Dạ Thiên Minh nghĩ trong đầu "Chỉ một lần này thôi, một lần này thôi mà, đệ có lỗi với huynh Tạ Lãnh Điền...."
Khẽ rơi nhẹ giọt nước mắt, một lần nữa cơ thể Dạ Thiên Minh lại tiếp nhận cự vật kia, lần này thật nhẹ nhàng, có chút ướŧ áŧ....cố mở lòng mình và cả thân thể Bạch Tử Phong ôm lấy toàn cơ thể Dạ Thiên Minh.
"Ưʍ...ưʍ..."
"Đệ thấy thoải mái chứ...?"
Má hồng đầy gợϊ ȶìиᏂ của Dạ Thiên Minh khiến cho Bạch Tử Phong muốn yêu chiều người đó hơn nữa....
"Hãy là người của huynh nhé....riêng một mình huynh mà thôi....."
Dạ Thiên Minh im lặng không trả lời cho câu hỏi đó mà y đang run rẩy cho vật kia cữ mãi trơn trượt trong cơ thể mình... Bạch Tử Phong ôm chặt, hôn lên môi và vùng cổ của y....đôi lúc nút từng hồi thật mạnh để tạo những dấu hồng lên đó....
Sự co giật liên tục vào trong mật đạo, khiến cho Bạch Tử Phong rên lên đầy khoái lạc khi trút ra những tinh hoa của cơ thể vào trong người Dạ Thiên Minh.
Cuộc tình ái nhẹ nhàng diễn ra...cả cơ thể Bạch Tử Phong một lần nữa lại ôm chặt Dạ Thiên Minh...
"Đệ đồng ý làm người của ta nhé..."
"Đệ....đệ..."
"Hứa đi....ta thực sự si mê đệ mất rồi..."
Dạ Thiên Minh không trả lời và y quay mặt qua chỗ khác. Bạch Tử Phong thấy vậy đặt tay lên cằm và kéo khuôn mặt kia lại. Nhìn thằng vào mắt Dạ Thiên Minh...
"Hãy trả lời cho ta biết....hay để đã có người trong lòng...."
"Không....thực ra không phải vậy..."
"Vậy hãy trả lời ta...hãy làm người của ta được không?"
Ngập ngừng nhìn ánh mắt đấy vài giây....trong lòng bấn loạn không biết Dạ Thiên Minh đang nghĩ gì...và y khẽ đáp....
"Đệ...đệ ...đồng ý...."
Nghe được câu nói đó thôi khiến cho Bạch Tử Phong cảm thấy an tâm....
...................
Những cuộc chiến đẫm máu liên tục diễn ra và Bạch Tử Phong qua những lần đυ.ng độ với Hắc Đại Lan đã bị thương không ít. Song với võ công của Bạch Tử Phong thì vẫn không phải là điều lo ngại....Những lần hắn bị thương đều chạy đến Dạ Thiên minh để y có thể băng bó cho hắn....Song bởi vết thương nhẹ nên Dạ Thiên Minh cũng chẳng có cơ hội ra thay mà gϊếŧ hắn.
Thời gian ở bên Bạch Tử Phong lâu dần, làm cho Dạ Thiên Minh có chút hiểu về con người đó nhưng y vẫn không thể bỏ qua vết thù hằn trong tim mình được. Cầm gói độc dược trong tay và cố gắng tìm cơ hội để có thể thực hiện kết hoạch của mình....
..............
Phía bên Hắc Đại Lan, hắn cử người đi do thám tình hình và lần này hắn chia quân thành 2 lực lượng chính và hắn dẫn đầu một nhóm người sẽ công kích sau khi nhóm kia đánh vào Bạch môn trước. Hắn hi vọng làm vậy sẽ dẫn dụ hổ ra khỏi rừng...Nhưng không may thay kế hoạch đó thất bài... Bạch Tử Phong đã đoán trước được kế hoạch và đập tan âm mưu đó. Nhóm quân kia bị mai phục đánh cho tan tác và Bạch Tử Phong triệu hồi nhân lực tiến đến Hắc Đại Lan....Cuộc đối đầu không đội trời chung này đã diễn ra như sắp đặt....
"Ngươi dám động thủ, vậy ta sẽ cho ngươi không còn đường về Hắc Môn...."
Bạch Tử Phong rút lưỡi kiếm sắc ra chĩa thẳng đến Hắc Đại Lan... hắn ta cầm đao khống chế lại. Những tiếng va chạm của binh khí vang lên đầy chát chúa. Một cái quét qua, đao pháp vô tình chém rách một vạt áo của Bạch Tử Phong. Tử Phong vung trả một lưỡi kiếm vào người Hắc Đại Lan...Sau đó cả hai lui lại mấy bước chân...
" Kiếm Pháp được lắm, quả không hộ danh là Bạch Vương...nhưng ta nghĩ nếu hôm nay ta bỏ mạng nơi này thì ngươi cũng khó lòng mà qua nổi đêm nay....."
"Đừng phí lời....hãy tiếp chiêu..."
Bạch Tử Phong lao nhanh như cắt hắn xoay người, vung lên những thế kiếm mượt mà, thật sắc cạnh...khiến cho Hắc Đại Lan khó có thể chống đỡ được.
Thời gian dao chiến kéo dài và cả 2 bên bất phân thắng bại....cả hai kẻ nhưng điên cuồng muốn cố giành lấy thế trận. Bạch Tử Phong liên tiếp công phá đâm sượt qua cánh tay trái của hắn...khiến hắn gục xuống ôm lấy tay..
"Ngươi tận số rồi...hãy mau chịu chết đi...."
Bất ngờ Hắc Đại Lan tung bột trắng mù bay lên mặt Bạch Tử Phong. Làm hắn không kịp trở tay mà bị văng vào mắt...điều này khiến hắn không mờ nổi mắt. Nhân cơ hội ngàn năm có một Hắc Đại Lan dùng đao đưa một đường vào mạn sườn của Tử Phong....Vẫn cón chút thần lực nên Bạch Tử Phong cố gắng điều chỉnh phương hướng mặc dù đang bị thương.
Vung tay phóng kiếm một phát trúng người Hắc Đại Lan sau đó hắn quỳ gục xuống....Tất cả những người còn lại đang nhốn nhão hốn chiến thì hô nhau. Phía bên Bạch Tử Phong không ngừng xả thân bảo vệ lấy Bạch Vương và kéo hắn ta vào trong Bạch Môn.
Còn Phía bên Hắc Đại Lan sau khi thất thủ...hắn bị trọng thương khá lớn bởi vết kiếm đâm quá sâu nên cho nhân lực rút lui nhanh chóng...Trận chiến nhanh chóng dừng lại, người chết la liệt, máu nhuốm đỏ cả một vùng .
Bạch Tử Phong được đưa vào Bạch Môn và kẻ bề dưới nhanh chóng truyền ngự y....Vết thương cũng không khá sâu nên vẫn không lo về tính mạng. Nhưng đôi mắt cần phải chữa trị gấp nếu không sẽ bị mù....
Ngay lúc này đây Dạ Thiên Minh không hiểu sao y lại lo lắng cho con người ấy. Những ngày bên cạnh hắn luôn được hắn quan tâm....đến nỗi mỗi khi thắng trận trở về là phài ùa ngay đến gặp y, trong khi đó chẳng kịp dùng bữa...Nhiều lúc máu chảy ra khắp cánh tay hắn mà hắn cũng chắng có cảm giác đau cứ thế ôm chặt lấy y.
Và ngay cả ngày hôm nay cũng vậy...đôi mắt đó vẫn chưa nhìn thấy được...nhưng luôn miệng gọi tên Dạ Thiên Minh. Đến khi cầm được bàn tay của y thì hắn mới thôi gọi...
"Thiên Minh đệ đây rồi.....ta thật lo lắng cho đệ"
"Đệ có làm sao đâu, người đáng lo với là huynh đấy..."
"Ta thực sự lo cho đệ...nếu như trận chiến vừa rồi ta thua cuộc ta sợ đệ sẽ...."
"Huynh đừng có nói bừa nữa...sẽ chẳng bao giờ đó điều đó sảy ra...huynh chịu khó uống thuốc để mau lành bệnh đi...."
Dạ Thiên Minh nhanh cầm lấy bát thuốc và một bên là gói độc dược...y ngậm ngùi và nhìn nó thở dài...
"Đệ sao thế...?"
"Không sao"
"Đệ vừa thở dài...Đệ có gì muộn phiền trong lòng sao?"
"Huynh uống thuốc đi....?"
Đón lấy bát thuốc trên tay Dạ Thiên Minh, và Bạch Tử Phong uống hết chén thuốc đắng đó.... Dạ Thiên Minh khẽ nhìn hắn....