"Nhìn đi...sau này còn phải nhìn nhiều nữa đấy..."
Bạch Tử Phong cầm bộ đồ ném đến Dạ Thiên Minh "mặc vào rồi theo ta..."
...........................
Mặc xong bộ y phục trên người Dạ Thiên Minh theo Bạch Tử Phong đi đến một nơi trong Bạch Môn...Nơi đây là nơi rèn luyện binh khí và nhiều dụng cụ chiến đấu. Các kiếm sắt, cung tên áo giáp được chế tạo tại đây....
"Cần lấy..."
Bạch Tử Phong đưa thay kiếm nhỏ đến Dạ Thiên Minh....nó khá vừa vặn với tay y. Cầm chắc kiếm trong tay và Thiên Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì...
"Thay kiếm đi, cái này hợp với ngươi hơn đó...không phải ngươi muốn báo thù sao...ta sẽ dạy ngươi kiếm pháp...."
"Phong Ca....cảm ơn huynh..."
Nhanh chóng Dạ Thiên Minh theo Tử Phong đến một bãi tập và ở đó cả hai người cùng nhau luyện kiếm....Thiên Minh học rất nhanh và y nhanh chóng tiếp thu những đường kiếm sắc lẹm của Bạch Tử Phong chỉ dẫn....
...............
Mấy ngày sau.... Dạ Thiên Minh có vẻ quen dần với Bạch Môn, y đi lại trong Bạch Môn nhiều hơn...Tận mắt thấy cảnh đầu rơi máu chảy của những kẻ tội tù mà khiến không khỏi rùng mình....Nhận ra kiếm pháp của Bạch Tử Phong quả thực đáng sợ, y sẽ không phải là đối thủ của hắn nên không dám manh động....
Dạ Thiên Minh hàng ngày luyện tập võ công, rèn luyện kiếm pháp và nhanh chóng cảm nhận được sự nhạy bén của mình qua những bài tập mà Tử Phong đã hướng dẫn...
.........Chiều tà dần xuống.... Dạ Thiên Minh đang lang thang trong khuôn viên vườn hoa tại Bạch Môn, y nhìn thấy một chiếc đàn tranh đặt tại khu vườn có mái vòm che...Y đến và sờ vào từng sợi dây đàn và sau đó ngồi xuống.
Ngón tay Dạ Thiên Minh không biết vì sao lại nhanh chóng lướt nhẹ lên từng sợi dây đàn đó, phát ra những âm thanh khiến ai đó nghe sẽ bị cuốn hút....Tiếng đàn khẽ bay bổng chạm đến tai của Bạch Tử Phong. Hắn đang đứng gần tại đó và nhìn Dạ Thiên Minh, và vài giây sau đó hắn tiến đến...túm lấy tay Dạ Thiên Minh lại
"Ai cho ngươi đến đây...." Siết mạnh bàn tay của Dạ Thiên Minh lại một cách đau đớn..
"Á....Phong ca..huynh đang làm đau đệ đấy..."
"Ta hỏi ai cho người đến đây hả....?"
"Là đệ tự đến...không ai ...không ai..cả..."
"Người tin ta bẻ gãy tay nhà ngươi không hả, ngươi dám sờ vào cây đàn này sao....?"
"Là đệ không biết....á...đau...."
Bạch Tử Phong bẻ gập những ngón tay của Thiên Minh lại khiến tiểu tử đó hét lên đau đớn....Khuôn mặt méo mó và đôi mắt đó cứ thế nhìn Bạch Tử Phong như muốn van xin điều gì....
Bạch Tử Phong hất mạnh Thiên Minh xuống đất....
"Cút....cút ngay trước khi ta gϊếŧ ngươi...."
Chẳng lẽ chỉ vì một cây đàn thôi mà Bạch Tử Phong lại điên lên với Dạ Thiên Minh sao? Không phải hắn ta đang muốn Thiên Minh là người của hắn sao. Thiên Minh ôm lấy bàn tay vào trong lòng và lặng lẽ rời đi.....
..................
Dạ Thiên Minh không dám đi đâu mà cứ đi đi lại lại trước cửa phòng của Bạch Tử Phong. Giờ y không dám vào trong mà cũng sợ chẳng dám đi.... Bạch Tử Phong lúc này không có trong phòng...Và y nghĩ ngay đến việc ra đến ngủ với những người lính của Bạch Tử Phong, họ sẽ có cho mình ngủ nhờ một đêm và thực sự không dám gặp Bạch Tử Phong lúc này. Bởi ánh mắt đáng sợ đó khiến Thiên Minh cảm thấy không muốn tiếp xúc.
Trong đầu Thiên Minh đang muốn vạch ra kế hoạch nhanh chóng để có thể gϊếŧ chết Bạch Tử Phong bằng một cách mà không sự dụng kiếm pháp...nhưng nếu gϊếŧ bằng độc dược thì chính bản thân mình phải làm sao để cho Bạch Tử Phong tin tưởng....và điều đó chỉ có một cách đó là Thiên Minh đồng ý là người của hắn mà thôi.
Nhưng giờ hắn đang tức giận nếu như tìm đến hắn thì chẳng phải đang tìm đến cái chết....Dạ Thiên Minh vội vàng rời khỏi phòng Bạch Tử Phong và đang trên đường ra khỏi khuôn viên ngự phòng thì bị cánh tay Bạch Tử Phong tóm lại. Ánh mắt tức giận của hắn nhìn y và lôi y bằng được vào phòng...
"Đệ Xin lỗi...thực tình đệ không muốn...."
Chưa để Dạ Thiên Minh nói xong câu, Bạch Tử Phong vôi hôn y...Có lẽ đây là cơ hội tốt để có thể nhanh chóng đến gần với Bạch Tử Phong hơn....Thiên Minh khẽ hôn lại...
"Ngươi hôn lại ta..."
Dạ Thiên Minh khẽ gật đầu...
"Vậy người có yêu ta không...."
Dạ Thiên Minh lại khẽ gật đầu...
Bạch Tử Phong không hôn Thiên Minh nữa, hắn cúi xuống nắm bàn tay kia.....
"Tay người còn đau không...?"
"Đã hết đau rồi....."
"Ta xin lỗi...."
Dạ Thiên Minh im lặng và cảm thấy có chút gì đó động lòng...
"Cây đàn đó là của một người mà ta yêu quý nhất....đến bây giờ ta cũng không nghĩ rằng người đó rời bỏ ta mà đi...."
"Người đó đi đâu?"
" Vì đỡ cho ta một nhát kiếm mà đã rời khỏi cõi đời này....."
Giọng Bạch Tử Phong buồn dần, hắn cúi xuống tỳ lên vai của Dạ Thiên Minh và thở ra men rượu nồng. Hắn đã uống rượu...hắn nhớ người đó ư? Thì ra là vậy mà khiến hắn nổi điên lên với Thiên Minh.
Dạ Thiên Minh khẽ đưa bàn tay đặt lên vai của Bạch Tử Phong....
"Đệ....sẽ thay thế người đó được chứ...."
Bạch Tử Phong nhìn vào đôi mắt Thiên Minh và hắn cúi xuống hôn lên môi y....Nhanh chóng Bạch Tử Phong đẩy y lên giường.....
"Đợi đã...đệ chưa thực sự chuẩn bị tâm lý...."
" Vậy giờ chuẩn bị tâm lý giờ cũng chưa muốn...ta hứa sẽ không để đệ chịu thiệt thòi..."
Tuột sợi dây lưng buộc qua eo của Thiên Minh, y phục nhanh chóng tuột khỏi người Thiên Minh...
Cảm nhận thân thế đang run rẩy của Dạ Thiên Minh mà Bạch Tử Phong đặt lên môi của y một nụ hôn nhẹ và khẽ trượt xuống ngực tìm đến điểm hồng mà rà lưỡi liếʍ lấy một cách thô bạo...
Dạ Thiên Minh khẽ nheo mắt lại và y cảm thấy như đang bị sỉ nhục....đau đớn phải làm vậy với chính kẻ thù đã gϊếŧ người mình yêu....nhưng sao cảm giác thật sự lạ đến khó tả...Ý chí y đâu mà bây giờ lại thay bởi sự nɧu͙© ɖu͙© này cơ chứ. Nếu như không thể gϊếŧ được hắn thì cớ chi lại leo lên giường với hắn làm gì? Nuốt sự căm hận vào trong lòng và cất chúng tại đó để dành cho một âm mưu ý đồ của mình.
Đây sẽ là một sự đánh đổi để có thể có lấy cơ hội trả thù mà Dạ Thiên Minh đã phải làʍ t̠ìиɦ với chính kẻ thù của mình.
Môi mềm của Bạch Tử Phong trượt xuống vật kia, lấy lưỡi đặt xuống phía dưới và nhanh chóng lướt nhanh lên phía đỉnh rồi chậm rãi bao chụp nó vào sâu trong khoang miệng. Cảm nhận phía dưới mình đang run rẩy và sức nóng truyền vào đó mỗi lúc một nhiều dần. Tên tiểu tử kia phát cương cứng lên trong miệng của Bạch Tử Phong.
Dạ Thiên Minh cảm thấy thật không dễ chịu chút nào nhưng y không thể nào mà khống chế được sự nɧu͙© ɖu͙© trong cơ thể đang bùng phát...Tay Dạ Thiên Minh bị bạch Tử Phong nắm lấy mà ấn vào cự vậy của hắn...miễn cưỡng nên Dạ Thiên Minh cố nắm lấy....Không dám nhìn mà cảm nhận nó qua tay, Thật to và cứng ngắc cả lên...những đường gân nổi rần rần xung quanh cự vật... Bạch Tử Phong hôn lên môi Dạ Thiên Minh sau đó dùng chân mình khẽ tách cặp đùi trắng trẻo của y ra...áp cự vật tiến đến tiểu tử nhỏ đang cố giương oai kia...cả hai vật thể chạm nhau một cách nóng bỏng...
Hơi thở của Dạ Thiên Minh gấp gáp dần....
"Ta cho vào trong người đệ nhé...."
"Ưʍ....không được có được không..."
"Không được...."
Câu hỏi của Bạch Tử Phong thật là thừa thãi ở đây. Cho dù Dạ Thiên Minh không đồng ý nhưng cự vật đó khẽ trượt đến kẽ mông nhỏ và tiến đến miệng mật đạo, đâm nhẹ vào trong huyệt cấm....khiến cho Dạ Thiên Minh rùng mình lên....
"Ư....huynh đang làm đệ đau..."Cái nheo mắt của y khiến Bạch Tử Phong động lòng....Hắn cúi xuống gặm xương quai xanh và trượt xuống điểm hồng trên ngực mà liếʍ mấy hồi kí©h thí©ɧ....
Thế thật là không thể kháng cự lại được. tiếng rên nhỏ bật ra khỏi cổ họng của Dạ Thiên Minh.
"A....ưm mmmmm"
Đặt chân của Dạ Thiên Minh lên đùi đề khe nhỏ kia mở rộng ra và đẩy mạnh một cái vào huyệt mật thật sâu..
"Á..." Thiên Minh hét lên một cái cạnh tai hắn. Giọt nước mắt cay đắng chảy xuống...
" Vì sao lại khóc...? "
Dạ Thiên Minh không dám nói câu gì, chỉ biết mình đang uất ức chịu sự khống chế này để có thể báo thù mà thôi...