"Cởi đồ...bước vào đây.."
Bạch Tử Phong cất tiếng nói về phía Dạ Thiên Minh.
"Đệ...đệ ...tắm rồi...." Thiên Minh ngượng ngùng đáp lại..
"Vậy lại đây kỳ lưng cho ta..."
Chẳng dám chống lại lời nói đó, nếu như từ chối khéo bị đuổi ra khỏi đây sẽ mất đi cơ hội tiếp cận hắn mất.... Dạ Thiên Minh, đi đến sát nơi Bạch Tử Phong đang ngâm mình. Tiếng bước chân nhẹ đến mức Bạch Tử Phong không thể cảm nhận được. Nhưng linh tính hắn biết Thiên Minh đang ngay phía sau.
Trở người lại nắm lấy bàn tay đó và kéo mạnh xuống nước. Dạ Thiên Minh chưa kịp phản ứng gì thì cả người đã nằm trong hồ nước....và được kéo sát đên ngực trần của Bạch Tử Phong.
"Huynh muốn làm gì"
"Theo người ta muốn làm gì"
"Đệ là nam nhân..."
"Ta chỉ có hứng thú với nam nhân..."
Dạ Thiên Minh bị ghì chặt, cưỡng đoạt đi nụ hôn đó...một cách mạnh bạo...
"ưʍ....ưʍ....thả ...thả....ta...ra....a...."
Dạ Thiên Minh cố đẩy Bạch Tử Phong ra nhưng sức mạnh của mình không thể chế ngự bàn tay to khỏe đó được. Điên cuồng hồn lên môi Bạch Tử Phong và nhanh chóng xé bỏ chiếc áo ướt nước trên người xuống. Để lộ vùng da thịt trắng ngần đang run lên...
"Á buông ra...ra đến đây không phải để...á..."
Bạch Tử Phong khống chế con người kia lại bằng nhưng nụ hôn mạnh bảo. Khiến y cố gắng vùng vẫy, nước bắn ra khỏi sàn nhà....ướt nước khắp mọi nơi...
"Đã vào được đây thì đã là người của ta..."
"Ta không phục...không phục..á...a..."
Dạ Thiên Minh càng cố gày gụa, y không nghĩ hắn sẽ làm những hành động điên rồ này... Dạ Thiên Minh không muốn bị cưỡng đoạt như thế này, y còn mong muôn phục thù cơ mà....
"Vậy nếu người không phục ta thì lập tức ta ném ngươi ra khỏi Bạch Môn ngay lập tức...và chắc ngươi sẽ biết chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi chứ..."
"Vậy ngươi cứ ném ta ra đi....ta không thể..."
Bạch Tử Phong nhanh chóng đưa ta chạy dọc từ cổ Dạ Thiên Minh mà đi xuống ngực và tiến xuống vùng bụng mềm mại....
"Bỏ ra...khốn nạn....ta không ngờ kẻ xưng bá vương như ngươi lại có hành động bỉ ổi như thế này..."
"Giờ người mới biết sao....vậy sao còn câu dẫn ta..."
"Ta câu dẫn ngươi khi nào...."
"Vậy ai suốt ngày chờ đợi ta bên dòng sông đó..."
Dạ Thiên Minh không trả lời, y cố gắng đẩy bàn tay đang sắp đi đến chỗ không được chạm vào của mình và bước vội ra khỏi bỏ ra khỏi hồ nước....Cố gắng kéo chiếc áo lên lại cơ thể và che đẩy đi da thịt trắng ngần kia...
Ngay lập tức Dạ Thiên Minh cầm kiếm rút khỏi bao và tiến đến Bạch Tử Phong
"Đê tiện...người tin ta gϊếŧ chết ngươi không?"
"Nếu ngươi có khả năng đó thì cứ làm...."
Bạch Tử Phong đứng dậy với cơ thể cường tráng lộ trước mặt Dạ Thiên Minh, nước rơi xuống từ trên người hắn....bước từng bước tiến lại gần Thiên Minh...Bàn tay nắm chặt lấy kiếm mà đặt sát ngực Bạch Tử Phong.
"Ngươi bước thêm bước nữa ta lập tức đâm chết người..."
Dạ Thiên Minh không dám cúi xuống để nhìn vật thể lạ và y cứ nhìn
trân trân vào mắt hắn...
"Được đâm minh...nếu người không đâm được ta thì ta sẽ là người đâm ngươi..."
Và đây có thể là cơ hội để Dạ Thiên Minh gϊếŧ Tử Phong nhưng sao y lại có cảm giác không thể ra tay. Nhưng hình ảnh và cái chết của Tạ Lãnh Điền một lần nữa hiện lên. Cú vung tay thật mạnh, mũi kiếm xượt qua ngực Tử Phong và sau đó bị hắn chặn lại hất mạnh kiếm ra xa.
Nhanh chóng đè Dạ Thiên Minh lên giường, lột tiếp bộ quần áo ướt rượt trên người xuống đất...
"A...a....khốn kiếp...bệnh hoạn....đê tiện...."
"Chửi nữa đi...."
Bạch Tử Phong túm lấy mái tóc dài ướt nước của Dạ Thiên Minh mà đè y xuống giường....
"Bỏ ra....ta thật sự nhầm ngươi rồi...ngươi khiến ta càng thù hận hơn...."
"Thù ta sao...không phải ngươi muốn tìm ta để giúp người báo thù sao...."
"á...a.....a....."
Bạch Tử Phong một lần nữa khống chế Dạ Thiên Minh ép y xuống giường mà điên cuồng xoa bóp lấy cặp mông rắng đang lộ liễu trước mặt hắn....
"Khốn kiếp....người gϊếŧ ta đi....thà ngươi gϊếŧ ta luôn đi...."
Dạ Thiên Minh chống cự lấy hắn thì càng bị hắn thao túng, tay hắn chạy khắp người y....Gì thế này....kẻ gϊếŧ người mình thương bây giờ lại hành hạ mình như vậy sao....Đây có phải là điều đau đớn nhất của Dạ Thiên Minh không.
Bạch Tử Phong thô thiển cắn lên bờ vai đó và tìm đến điểm hồng trên ngực mà vân ve...
"Á...bỏ ra..."
Dạ Thiên Minh trở người lại, vung lấy cú đấm đến mặt Bạch Tử Phong....hắn né kịp và xiết mạnh cổ tay y lại....Không thể để hắn làm như vậy được nhưng Dạ Thiên Minh càng vùng vẫy càng không thể thoát khỏi tay hắn....nên đành nhún nhường lại...
"Dừng lại đi....nếu huynh muốn ta là người của huynh thì phải nghe lời ta một việc được không...."
"Việc gì nói...."
"Từ nay về sau hãy để ta ở bên cạnh huynh...bất cứ lúc nào..."
Nhìn đôi mắt đó và cơ thể đang phiếm hồng của Dạ Thiên Minh tức thì hắn "ừ " một tiếng và bàn tay và cả cơ thể của Dạ Thiên Minh ngừng chống cự lại.....
Bạch Tử Phong cúi xuống khẽ hôn lên môi kia, không phải nụ hôn cưỡng đoạt nữa mà thật ôn nhu, mái tóc vương lên ngực của Thiên Minh được Bạch Tử Phong khẽ vuốt qua một bên. Chưa bao giờ hắn lại làm hành động đó với một nam nhân. Chẳng phải người đó lại đặc biệt đến thế.
Dạ Thiên Minh nhắm đôi mắt lại và nước mắt y chảy xuống cạnh bên thái dương...Điều đó khiến Bạch Tử Phong nhận thấy...
"Tại sao lại khóc...không phải ngươi đồng ý là người của ta rồi sao...?"
"Làm đi....làm những gì huynh muốn..."
Bạch Tử Phong rời xuống khỏi người Dạ Thiên Minh...
"Không còn hứng nữa...."
Tim Dạ Thiên Minh loạn xạ cả lên, và cuối cùng y cũng thoát được vòng tay của hắn. Bạch Tử Phong quay qua ôm lấy Dạ Thiên Minh vào lòng.
"Ta đợi người khi nào yêu ta thật lòng thì ta sẽ động phòng với người....""
Dạ Thiên Minh không trả lời nhưng trong đầu y nghĩ sẽ chẳng bao giờ có cái ngày đó sảy ra.... Dạ Thiên Minh muốn hét lên cho Bạch Tử Phong rằng mình đang hận hắn như thế nào và chỉ muốn gϊếŧ hắn ngay thôi....Nhưng hiện giờ Thiên Minh không có khả năng làm được điều đó nên y phải cố gắng tìm cơ hội lần sau.
Tay Bạch Tử Phong choàng qua người Thiên Minh và cứ thể để mãi nó đến sáng hôm sau....
Dạ Thiên Minh tỉnh dây và cánh tay đó vẫn choàng qua người mình, khẽ nhìn qua Bạch Tử Phong, đôi mắt nhắm nghiền lại, có vẻ hắn ngủ rất ngon..Khuôn mặt thật hài hòa hàng lông mày rậm đen cộng với đôi mi đang ngủ say giấc khiến cho Dạ Thiên Minh cứ nhìn mãi....Y khẽ cựa mình để toan dậy....nhấc cánh ta ra khỏi người và y phát hiện cả hai đang vẫn trần chuồng như đêm hôm qua...
Thật xấu hổ khi thấy cái cảnh này với một gã nam nhân....Kéo cái chăn mỏng và nhìn xuống.... Dạ Thiên Minh đỏ mặt và y thực sự rùng cả mình....
"Ngươi nhìn đủ chưa..."
"Á....huynh dậy rồi sao?"
Bạch Tử Phong ghì Dạ Thiên Minh vào lòng...
"Huynh bỏ tay ra...đệ...muốn dậy...."
"Nằm im đi....."
"Đệ gọi huynh là Phong ca được không.?"
"Tùy ngươi...."
"Phong ca...huynh...."
Bạch Tử Phong chống tay lên đầu và cúi xuống nhìn Dạ Thiên Minh...
"Tại sao người biết ta là Bạch Tử Phong mà lại kiếm ra để nhờ báo thù...?"
"Đệ....đệ...."
"Thôi bỏ đi....cho dù là lý do gì thì ngươi cũng là của ta rồi...."
"Bạch Tử Phong, nếu như đệ không thể yêu huynh được thì sao..."
Bạch Tử Phong cười lạnh một cái....
"Không yêu cũng phải yêu..."
Bỗng có người gõ cửa phòng...và cất tiếng khiến cho cuộc nói chuyện của hai người dừng lại....
"Thưa Bạch Vương....chúng tôi bắt được một nhóm người của Hắc Đại Lan"
"Gϊếŧ hết đi..."
"Dạ..."
Không mở cửa phòng mà Bạch Tử Phong ra lệnh ngay khi nghe câu nói đó... Điều này khiến cho Dạ thiên Minh không khỏi rùng mình với sự lạnh lùng đến đáng sợ đó....
"Sao huynh không ra xem mà đã muốn gϊếŧ người ta..."
"Dù sao nếu ta thả họ ra thì về bên Hắc Đại Lan, hắn cũng sẽ gϊếŧ họ, vì hắn sợ ta đe dọa bọn họ nói về kế hoạch của họ."
"Vậy huynh có thể giữ họ lại mà cảm hóa họ..."
"Nếu ta cảm hóa được thù thành bạn thì ta đã cảm hóa được ai kia rồi..."
Câu nói đó khiến Dạ thiên Minh giật mình....nói xong Bạch Tử Phong đứng dậy rời giường cứ thế lõa thể trước mắt Dạ Thiên Minh...khiến Thiên Minh xấu hổ nhìn quay sang chỗ khác...