Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Đại Chiến Y

Chương 52: Ác mộng của bốn gia tộc lớn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi phòng khám Trần Tục.

Anh vẫn còn nhiều việc phải làm.

Lần này anh trở về thành phố Tử Đằng là có hai mục đích.

Báo ơn và báo thù.

Mặc dù bây giờ nhà họ Tiêu – một trong bốn gia tộc lớn đã suy bại, tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác cũng đã chết.

Nhưng, không nhiều bằng những người nhà họ Giang đã chết năm đó.

Trong bốn gia tộc lớn, nhiều thành viên quan trọng đều đã chết.

Bất kỳ ai đến biệt thự nhà họ Giang, đều phải chết!

Nhà họ Vương!

Nhà họ Vương là một trong bốn đại gia của thành phố Tử Đằng, gia tộc có vô số sản nghiệp, tài sản lên tới mấy chục tỷ.

Biệt thự nhà họ Vương sang trọng, đại khí.

Nhưng, hôm nay nhà họ Vương lại không náo nhiệt và vui mừng như trước kia nữa.

Ở sảnh lớn của biệt thự, đặt một cỗ quan tài, thế hệ thứ ba của nhà họ Vương quỳ dưới đất, còn có một vài đạo sĩ đang làm pháp sự.

Một số gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Giang đều đến nhà họ Vương, tham gia tang sự của gia chủ Vương Chấn của nhà họ Vương.

Cùng lúc đó, ở đại sảnh trên lầu hai của biệt thự.

Nơi này tập trung không ít người.

Người đứng đầu là con trai lớn của Vương Chấn là Vương Mạnh.

Vương Chấn vừa mất, con trai lớn là Vương Mạnh liền trở thành gia chủ. . Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ T R U M t r u y e n .ne t ++

Ngoại trừ Vương Mạnh ra thì còn có mấy đứa con trai và con gái của Vương Chấn, bọn họ tập trung lại với nhau thương lượng một số vấn đề liên quan đến việc chôn cất Vương Chấn.

Vào giờ phút này, một chàng trai trẻ mặc áo tang vội vàng chạy tới: “Ba ơi, không ổn rồi, xảy, xảy ra chuyện lớn rồi…”

Vương Mạnh đột nhiên đứng dậy, quát lớn: “Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì?”

“Ba, không, không phải, ba nhìn kìa..” Chàng trai thế hệ thứ ba của nhà họ Vương mặc áo tang chỉ vào cửa câu thang.

Người nhà họ Vương đảo mắt nhìn lại.

Phịch.

Không ít người sợ hãi ngã xuống đất.

Một người đi đến cửa.

Người này mặc áo khoác đen, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ quỷ.

Đây…Đây chẳng phải là người gϊếŧ Tiêu Bối Hoa và Tiêu Chinh của nhà họ Tiêu sao?

Sao lại thế này, không phải hung thủ gϊếŧ người đã bị bắn chết rồi sao, tại sao còn xuất hiện ở đây?

Giang Cung Tuấn đi tới, người nhà họ Vương đều đứng dậy, lui về phía sau theo bản năng.

Giang Cung Tuấn ngôi trên sô pha, nhìn người nhà họ Vương, lạnh nhạt nói: “Những người từng đến nhà họ Giang mười năm trước, bức hại nhà họ Giang, phóng hỏa thiêu cháy biệt thự nhà họ Giang, đến nghĩa trang nhà họ Giang, quỳ lạy mười ngày mười đêm, sau đó lấy cái chết để tạ tội, những người khác của nhà họ Vương mới có thể sống sót”

Nói xong lời này, Giang Cung Tuấn đứng lên, rời đi trong ánh mắt ánh mắt hoảng sợ của bọn họ.

Đi tới cửa, ngừng lại lần nữa.

Anh ngừng lại khiến cho người nhà họ Giang sợ hãi toàn thân run rẩy.

“Nhớ kỹ, bắt đầu từ buổi sáng ngày mai, mười ngày mười đêm, không được đứng dậy, nếu dám chống lại thì tàn sát tất cả nhà họ Vương”

Giọng nói của Giang Cung Tuấn giống như sấm vang, vọng lại bên tai người nhà họ Vương, khiến cho bọn họ hoang mang lo sợ.

Đợi đến khi Giang Cung Tuấn rời khỏi, người nhà họ Vương mới phản ứng lại Vương Mạnh lập tức ngồi liệt trên sô pha Säc mặt ông ta tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Tôi nên nghĩ đến từ lâu, hẳn là phải nghĩ đến từ lâu, người gϊếŧ Tiêu Bối Hoa, gϊếŧ Tiêu Chinh chính là người mà Đường Sở Vi đã cứu ra từ trong vụ cháy lớn ở biệt thự nhà họ Giang, nhưng rốt cuộc hản là ai, Tiêu Chinh bức hại Đường Sở Vi, còn chưa hỏi ra thân phận của người này, mà Tiêu Chinh cũng…”

Vương Mạnh nghĩ tới thân phận của Tiêu Chinh.

Đây là phó tướng Tây Cương, cấp dưới của Tiêu Dao Vương Quân Tây Cương đã bản chết người đàn ông mặt quỷ.

Bây giờ, tại sao anh lại xuất hiện?

Rốt cuộc anh là ai?

Tàn dư của nhà họ Giang, người mà Đường Sở Vi cứu, chẳng lẽ là Giang Cung Tuấn chồng của Đường Sở Ví?

Vương Mạnh nhớ rõ, mười năm trước Giang Niên cũng có một đứa con trai tên là Giang Cung Tuấn.

“Không thể nào!” Vương Mạnh läc đầu, phủ nhận ý nghĩ của bản thân Người chồng hiện tại của Đường Sở Vi là quân nhân xuất ngũ trở về, không có tiền, không có quyền.

“Ba, làm sao bây giờ?”

“Ba, rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, vụ cháy lớn vào mười năm trước ở nhà họ Giang có liên quan gì đến bốn gia tộc lớn không?”

Người nhà họ Vương đều khóc.

Đây là một pho tượng sát thần Tàn sát tất cả, đây là muốn gϊếŧ sạch nhà họ Vương sao?

Sau khi Giang Cung Tuấn đến nhà họ Vương thông báo, tiếp theo anh đi đến nhà họ Chu và nhà họ Triệu.

Văn là câu nói đó, kêu hai gia tộc năm đó đến nhà họ Giang, thủ phạm bức hại ba mươi tám mạng người nhà họ Giang đến trước lăng mộ nhà họ Giang quỳ mười ngày mười đêm, sau đó tự sát để tạ tội.

Nếu không, tàn sát tất cả Bốn gia tộc lớn, nhà họ Tiêu đã diệt, tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác cũng đã chết.

Nhưng, đó mới chỉ là bát đầu Ba gia tộc lớn đều hoảng sợ.

Thành viên chính của ba gia tộc lớn lập tức tập trung lại với nhau đi tìm Tiêu Nhàn Nhã thương lượng đổi sách, vì chuyện này, Tiêu Nhàn Nhã là người dân đầu.

Bệnh viện thành phố, phòng bệnh của Tiêu Nhàn Nhã.

Bà ta bị Giang Cung Tuấn đánh trọng thương, trên mặt bị rạch vài vết thương, bây giờ còn đang năm trong bệnh viện.

Giờ phút này, cửa phòng mở ra và Giang Cung Tuấn bước vào.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, Tiêu Nhàn Nhã sợ hãi lần xuống giường, sau đó vội vàng đứng dậy, quỳ xuống đất: “Chủ, chủ soái…”

Giang Cung Tuấn tiện tay khóa cửa phòng lại, sau đó đi tới rồi ngồi lên ghế dựa, nhìn Tiêu Nhàn Nhã quỳ dưới đất run bần bật “Tiêu Nhàn Nhã, thông báo với những người nhà họ Tiêu năm đó đã đến nhà họ Giang, đến trước lăng mộ nhà họ Giang quỳ mười ngày mười đêm, sau đó tự sát để tạ tội, tôi sẽ giữ lại cái mạng của bà và những người khác ở nhà họ Tiêu, nếu không tôi sẽ tàn sát tất cả, bà có thể không cân đi, tôi cho bà thời gian một tháng, trong một tháng, cho tôi biết rõ tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ”

“Chủ soái, cầu xin ngài buông tha cho nhà họ Tiêu đi, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, để tôi đền mạng, ngài buông tha cho nhà họ Tiêu được không?”

Đối mặt với Häc Long quyền thế ngập trời, Tiêu Nhàn Nhã không dám nóng nảy chút nào, không ngừng xin tha “Hai mươi bốn người.” Sắc mặt của Giang Cung Tuấn lạnh nhạt ¡ nhớ rõ, ngoại trừ Tiêu Bối Hoa và Tiêu Chinh đã chết, còn có nhà họ Vương, nhà họ Chu và gia chủ nhà họ Triệu ra, còn có mười chín người, ngoại trừ bà là còn mười tám người, mười tám người này, quỳ mười ngày, tự sát tạ tội, chuyện này coi như kết thúc, nếu không…”

Giang Cung Tuấn đứng dậy, xoay người rời khỏi “Tàn sát tất cả”

“Làm theo lời tôi nói.

“Häc Long tôi nói được làm được, mười tám người này quỳ sám hối, sau khi tự sát tạ tội thì chuyện này sẽ chấm dứt”

Giang Cung Tuấn nói xong đã ra đến cửa Tiêu Nhàn Nhã quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy đầy mặt.

Bà ta hối hận, hối hận rồi.

Bà ta tin tưởng vào năng lực hiện tại của Giang Cung Tuấn, nếu không làm theo, anh nói tàn sát tất cả là tàn sát tất cả Vì bà ta đã để người của nhà họ Tiêu rút lui khỏi thành phố Tử Đằng trước, nhưng người nhà họ Tiêu lại bị hạn chế.

Ba đường hàng không hải lục đều không thể rời đi, bị hạn chế, mặc kẹt ở thành phố Tử Đăng Bà ta giống như mất hết sức lực, ngôi trên giường bệnh, khóc thút thít không ngừng Rất nhanh, người đứng đầu ba gia tộc lớn đã tìm tới cửa “Nhàn Nhã, tàn dư của nhà họ Giang đã trở lại, quay về báo thù, chính là người gϊếŧ Tiêu Chinh, người mặt quỷ bị Tiêu Dao Vương bản chết là giả, anh tư của cô là cấp dưới của Tiêu Dao Vương, cô mau tìm Tiêu Dao Vương đi.”

“Đúng vậy, tàn dư kia bät chúng tôi đến nghĩa trang nhà họ Giang quỳ mười ngày, sau đó tự sát để tạ tội đấy”

“Nhàn Nhã, bây giờ chúng tôi đều trông cậy vào cô, vì nhà họ Tiêu có quan hệ với Tiêu Dao Vương”

Người đứng đầu ba gia tộc lớn nhao nhao mở miệng.

Tiêu Nhàn Nhã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mấy người đó rồi yếu ớt nói: “Làm theo đi, thà chết mười mấy người còn hơn bốn gia tộc lớn đều chết hết”

Một hòn đá gây nên cả ngàn cơn sóng “Cái gì?”

Người đứng đầu ba gia tộc lớn hoàn toàn há hốc mồm.

Tiêu Nhàn Nhã quát: “Các người còn không hiểu sao? Anh tư của tôi là cấp dưới tâm phúc của Tiêu Dao Vương, là phó soái, quân hàm một Sao, anh tư của tôi đã chết rồi, Tiêu Dao Vương còn không dám đánh rắm một cái, giúp đỡ chỉ khiến cho chuyện này càng tồi tệ hơn, chẳng lẽ các người còn không biết, năm đó người còn sống sót của nhà họ Giang khủng khϊếp đến mức nào sao?”

Người đứng đâu ba gia tộc lớn kinh ngạc.

Còn khủng khϊếp hơn cả Tiêu Dao Vương?

Tiêu Dao Vương là một trong năm đại soái, người đứng trên Kim Tự Tháp quyền thế Còn khủng khϊếp hơn ông ta, vậy, vậy rốt cuộc là ai?

Người đứng đầu ba gia tộc nghĩ mãi không ra, cuối cùng tàn dư của nhà họ Giang là aï?

Tiêu Nhàn Nhã không để ý đến ba người, bà ta lấy di động ra gọi cho Tiêu Húc, khóc thút thít: “Anh cả, anh dân theo mấy người nhà họ Tiêu năm đó từng đến nhà họ Giang, đến nghĩa trang nhà họ Giang quỳ mười ngày mười đêm, nếu không thì nhà họ Tiêu sẽ bị tàn sát hết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »