- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
- Chương 478: Chó RB da^ʍ đãng
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 478: Chó RB da^ʍ đãng
- Đại gia Tiêu Thần ta đây trở về rồi nè!
Đứng ở của động, Tiêu Thần không kìm được rống lên một tiếng, nhưng vừa rống xong, thì “phụt” phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch chửi:
- Tao dis đại gia mày, để ông đắc chí một chút bộ chết sao, tưởng máu của mình không đáng tiền sao?
Tiêu Thần từ trong không gian đặc dị móc ra bịch khăn giấy, lau đi máu tươi bên khóe miệng, đưa ngón giữa hướng lên trời.
Lần này tuy là Tiêu Thần bị thương không nhẹ, nhưng thu hoạch cũng không ít, chỉ riêng những dược liệu kia cũng đủ hắn phát tài rồi, về phần hai hồng hoa quả kia thì có chút đáng tiếc. Bởi vì sau khi Tiêu Thần tỉnh lại đã không thấy tung tích của chúng nữa rồi, bên trong không gian đặc dị cũng không có, hẳn là Daniel cũng không lấy được hai hồng hoa quả đó.
Nhưng mà sau khi biết được chỗ của bảo khố này, tâm trạng Tiêu Thần cũng không tệ lắm, nhất là đan điền của bản thân đột nhiên lớn gấp 10 lần, trong đó năng lượng linh khí cũng nhiều mạnh hơn trước kia, dù sao đi nữa, đây cũng là chuyện tốt.
…
Sau hơn nửa tiếng điều khí, cuối cùng thể lực của Tiêu Thần cũng hồi phục hai thành, tảng đá lớn đó hắn không khiêng được, hắn đành bẻ gãy mấy cây nhỏ, đem thân cây để ngang cửa động lớn, đề phòng bị người khác phát hiện, sau này Tiêu Thần còn muốn đến tìm bảo vật nữa. Sau khi làm xong tất cả, Tiêu thần lại thay một bộ quần áo, lúc này mới chuẩn bị trở về Bắc tiểu đảo.
Vừa đi tới bãi biển, Tiêu Thần liền phát hiện phiền phức rồi, trên trời hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng đang bay về phía bên này. Cách bãi biển này chưa đến 300m, hơn nữa đã trượt xuống rồi, xem ra đúng là đang muốn đáp xuống đây.
- Móa, những tên này đến làm gì chứ, phải tìm chỗ trốn trước đã!
Tiêu Thần chửi mấy câu trong bụng, hiện tại thể lực của hắn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ hồi phục 2 thành, khí vẩn đục trong cơ thể càng không cách nào sử dụng, thực lực giảm đáng kể, cũng không thể trực tiếp đối diện cường địch.
Thừa lúc trực thăng còn chưa đến đây, Tiêu Thần chạy về phía rừng cây nhỏ phía xa bãi biển, núp trong bụi cỏ.
…
Hai phút sau, hai chiếc trực thăng quân dụng hạ xuống bãi biển nhỏ phía bắc Nam tiểu đảo, từ trên trực thăng bước xuống 5 người người lính mặc quân phục, Tiêu Thần núp trong bụi cỏ cách hơn 50m, thò đầu ra, nhìn qua bên này.
Năm người đều là chó RB, 3 nam 2 nữ, 2 nữ đi phía trước, 3 nam đi theo phía sau. Sau khi 5 người đi xuống trực thăng, đứng trên bãi biển nhìn một lúc, Tiêu Thần vểnh cao lỗ tai, chú ý nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ.
- Sasaki, cậu nói Nam tiểu đảo này có bảo bối, ở đâu? Sao tôi không thấy gì hết vậy, chỗ này ngoài rắn ra thật sự tôi không nghĩ ra chỗ này có bảo bối gì!
Nữ sĩ quan trung niên đứng ở phía trước nhất lạnh lùng nói, diện mạo của người phụ nữ này cũng bình thường, chỉ là tuổi tác có hơi lớn một chút, đoán chừng 40 mấy tuổi, chỉ là bảo dưỡng cũng không tệ.
Nam sĩ quan trẻ tuổi đứng phía sau nữ sĩ quan trung niên lấy ống nhòm từ trong ngực đưa ra cho cô ta, cung kính nói:
- Ngài có thể nhìn hướng bên kia, bên đó có một sơn động lớn, tôi từng dẫn quân sĩ xuống đó xem qua, trong sơn động đó có bảo bối lớn!
Lúc nói đến 3 từ cuối “bảo bối lớn”, khóe miệng nam sĩ quan trẻ tuổi này còn lộ ra nụ cười quỷ dị, nữ sĩ quan trung niên lườm y một cái, lấy ống nhòm, nhìn qua sơn động trên sườn núi.
- Sasaki, chỗ đó làm gì có sơn động gì chứ! Không phải cậu đang giỡn với ta chứ?
Xem trong chốc lát, nữ sĩ quan trung niên cũng không thấy sơn động gì, quay đầu căm tức nhìn nam sĩ quan trẻ tuổi.
Nam sĩ quan trẻ tuổi hơi ngẩn người, nghi hoặc nói:
- Không thể nào, mấy hôm trước tôi còn đến đó với binh sĩ của tôi mà, làm sao có thể không có rồi chứ.
Lúc y nói lời này, hai nam sĩ quan bên cạnh đều lộ ra ánh mắt khinh miệt.
Nam sĩ quan trẻ tuổi này là tiểu đội trưởng của hải quân RB, nhưng vì có một chân với nữ sĩ quan trung niên phóng đãng này, gần đây mới được đề bạc trở thành sĩ quan phụ tá, thậm chí cấp bậc cũng cao hơn hai lão quân nhân này, trong lòng bọn họ đương nhiên rất xem thường nam sĩ quan trẻ tuổi này. Nhưng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, ai kêu vị nữ sĩ quan trung niên này không coi trọng họ, nếu như coi trọng họ, họ cũng sẽ phấn đấu quên mình xông lên, cuồng thảo nữ sĩ quan này, bất đắc dĩ nữ sĩ quan này thích trai trẻ, không thèm hai người đàn ông trung niên bọn họ.
Nữ sĩ quan trung niên nhét ống nhòm vào tay nam sĩ quan trẻ tuổi, nam sĩ quan trẻ tuổi vội nhìn qua bên đó, miệng lầm bầm nói:
- Ỹ? Sao không thấy sơn động đó rồi, cửa sơn động đó rộng chừng mấy mét, không thể nào biến mất được!
Sơn động mà y đang nói, dĩ nhiên chính là cái mà Tiêu Thần vừa bò ra, chỉ là vừa rồi Tiêu Thần dùng mấy thân cây chặn lại rồi, lúc này nhất thời che ầm mắt của bọn chúng.
- Sasaki, tốt nhất là cậu cho ta một lời giải thích hợp lý, không thì chức quan khó giữ!
Nữ sĩ quan trung niên lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử vô dụng, dạo này không chỉ phương diện đó biểu hiện suy thoái, trong công việc cũng thêm phiền phức cho ta, lần này ta giấu phía quân đội sử dụng trực thăng, hơn nữa trước mắt tình thế đảo Điếu Ngư phức tạp, trực thăng đáp xuống đảo Điếu Ngư rất có khả năng sẽ gặp phải sự trinh sát phía Cộng hòa, đến lúc đó không tránh khỏi một trận phong ba dư luận.
- Đúng vậy, Sasaki, chuyện như vậy không thể đùa được, anh làm loạn như vậy sẽ khiến Sakurano trưởng quan rất khó xử đó!
Lúc này một nam sĩ quan trung niên bên cạnh Sasaki cũng nói chen vào.
Một nam sĩ quan trung niên khác cũng đứng bên cười nói:
- Ha ha, dù sao Sasaki cũng còn trẻ mà, chúng ta nên thông cảm hành động nông nổi của anh ta, ai mà không có lúc trẻ chứ.
Sasaki rơi vài giọt mồ hôi lạnh, trong lòng sớm đã chửi cả vạn lần mấy tên này, y cầm ống nhòm cẩn thận quét một lược phía trước, ở mấy cái cây vừa ngã xuống cuối cùng cũng phát hiện sơn động ban đầu kia, hưng phấn kinh hãi hét lên:
- Trưởng quan Sakurano tôi tìm thấy sơn động đó rồi, ngài xem, ngài xem!
Dứt lời Sasiki vội đưa ống nhòm cho trưởng quan Anh Dã, còn dùng tay đỡ giùm trưởng quan Sakurano để cô xem, bàn tay lại như không ai nhìn thấy đặt trên eo nhỏ của vị nữ sĩ quan.
- Chính là trong sơn động đó có bảo bối?
Nữ sĩ quan Sakurano hỏi, trong lòng cũng nổi lên một tia âm tà, thầm nghĩ tên Sasaki này cũng không hồ đồ đến mức này, y đã dám dẫn mình đến đây, chứng minh nơi này có thứ tốt, có thể dạo này áp bức y quá, vậy thì tối nay bỏ qua cho y vậy.
…
- Bọn chó RB u uế này, dưới ban ngày ban mặt, cấp trên cấp dưới ở đó thân mật, quả là một dân tộc cởi mở mà!
Tiêu Thần trong bụi cỏ lạnh lùng cười thầm, tuy là bây giờ Cầm long chân khí hắn không sử dụng được, nhưng thị lực và thính lực của hắn vẫn còn, đương nhiên có thể nhìn thấy hành động thân mật của Sasaki và nữ sĩ quan trung niên đó, cuộc nói chuyện của bọn họ cũng lọt vào tai Tiêu Thần.
- Muốn cướp bảo bối của đại gia Tiêu Thần ngươi, hôm nay ông đây sẽ cho các ngươi chết trong sơn động đó!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
- Chương 478: Chó RB da^ʍ đãng