Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 13: Kim cô bổng thuần khiết.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Thần nằm mơ cũng không ngờ rằng thanh danh của mình bị hủy bởi chiếc quần có hoa văn bãi biển.

Nguyên nhân chuyện này là thời điểm chạng vạng ba ngày trước. Uông Tiểu Kỳ đang tản bộ trong quảng trưởng tiểu khu bị một gã mặc quần đùi có hoa văn bãi biển theo dõi. Hơn nữa gã này nhân lúc Uông Tiểu Kỳ đi vào ngõ nhỏ, thấy trước sau không có người bèn nổi sắc tâm muốn chiếm lợi ích. Kết quả người này bị cô giáo Uông của chúng ta hung hăng đá vào chỗ hiểm. Thật ra người này cũng không đáng giận, đáng giận là Uông Tiểu Kỳ cùng Tiêu Thần ở cùng tiểu khu. Đêm đó Tiêu Thần cũng tản bộ thân trên ở trần, thậm chí mặc chiếc quần hoa văn giống hệt.

Uông Tiểu Kỳ từ ngõ nhỏ chạy ra quay đầu tìm kiếm trong quảng trường thấy được Tiêu Thần, bởi cách ăn mặc của hai người nên cho rằng Tiêu Thần là gã háo sắc kia.

Hôm nay thấy Tiêu Thần vào cửa lớp nàng cho rằng Tiêu Thần chính là gã sắc lang tìm tới.

- Tên chết tiệt kia. Nếu để bà bắt được, bà nhất định tặng thêm mấy cú đá.

Nghe Tiêu Thần giải thích xong, Uông Tiểu Kỳ nắm chặt tay, oán hận nói:

- Đều tại tên kia. Hại bà mất mặt trước bao nhiêu học sinh.

- Cô à. Cô làm ơn cứu tôi đi. Tôi là người chịu thiệt đây. Còn gì thanh danh cả đời nữa.

Tiêu Thần muốn mau chóng có được lời giải thích, bất quá rất nhanh nhận được đả kích tiếp theo.

- Hừ. Cậu chịu thiệt? Vừa rồi nắm tay tôi, có phải chiếm lợi ích rồi hiện tại muốn khoe mẽ?

Uông Tiểu Kỳ bĩu môi bất mãn nói.

- Tốt quá hả? Không cần nói nhiều nữa. Nhanh chóng trở lại nói rõ cùng mọi người. Hôm nay phải giải thích rõ ràng, đừng khiến thanh danh một đời của tôi bị bôi nhọ. Tôi còn phải dựa vào ánh hào quang chính nghĩa che chở cho các em gái nhỏ.

Tiêu Thần cầu xin tha thứ. Hắn thật sự không muốn cùng cô giáo dã man này giao lưu, trừ khi ở trên giường.

- Để trừng phạt cậu hôm nay khiến tôi mất mặt như vậy, buổi tối bên ngoài tiểu khu của chúng ta có quán rượu tạm được là Cảnh Dương. Đúng rồi là quán rượu Cảnh Dương. Tại đó cậu mời tôi ăn tối. Cậu xem chị đối xử với cậu thật tốt. Đi. Cùng chị vào lớp, chị sẽ giải thích giúp cậu.

Uông Tiểu Kỳ vui mừng nắm bàn tay Tiêu Thần kéo đi, bạn học Tiêu Thần của chúng ta vẻ mặt không khỏi buồn bực.

Nói đùa hả? Quán rượu Cảnh Dương là một quán rượu năm sao. Tuy rằng không phải yêu cầu tài sản bạc triệu mới được vào nhưng một quán rượu năm sao có thể coi là tạm được sao?

Chuyện này cuối cùng cũng có được kết quả viên mãn. Uông Tiểu Kỳ trên lớp nói rõ chuyện hoang đường này khiến vài người vui mừng, vài người lo lắng, cũng khiến mấy kẻ muốn chứng kiến Tiêu Thần thảm hại không khỏi buồn bực. Những người có hảo cảm với Tiêu Thần như Cao Thi Nhu vẻ mặt tươi cười pha chút xấu hổ lặng lẽ đánh ánh mắt về phía hắn vài lần. Về cô nàng béo kia đang suy nghĩ có nên hày không hiến dâng thân thể thuần khiết cho cậu học sinh anh tuấn kia để bù đắp sự oan ức mà hắn phải chịu. Cũng may bạn học Tiêu Thần của chúng ta không biết suy nghĩ này của cô nàng, bằng không sẽ một sút đá bay nàng ta.

******

Đường Diễm Vân lúc này đang lượn đi lượn lại tại phòng làm việc vài chục vòng giả lập hàng chục tình huống bất lợi cho Tiêu Thần. Ví dụ như nhà họ Hà sẽ phái cao thủ tìm Tiêu Thần gây phiền phức. Bất quá đây là ví dụ khiến cô không lo lắng nhất. Bản lĩnh của Tiêu Thần cô đã chứng kiến, hắn rất mạnh. Phái cao thủ tới gϊếŧ Tiêu Thần hiển nhiên sẽ có chút ầm ĩ, ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng. Nếu phái cảnh sát tới bắt hắn thì sao? Khả năng này khá cao vì Tiêu Thần vừa ra tay đánh người. Các trường hợp đều được nàng nghĩ tới nhưng kết quả thế nào nàng cũng không muốn thấy.

Sau khi được Dương Thiên Nhai gọi vào phòng hiệu trưởng thông báo tin tức, cả người Đường Diễm Vân choáng váng hơn mười giây sau mới tỉnh táo lại.

Đầu tiên các vị đại quan tại quân khu Lĩnh Hải đích thân gọi điện cho Dương Thiên Nhai hướng nhà trường tỏ vẻ xin lỗi, trách cứ Thành Hán Lâm làm ra chuyện cấm kỵ của quân khu. Cán bộ quân khu không có quyền tới trường học bắt người, mặt khác sẽ công bố Thành Hán Lâm bị xử phạt nặng. Hơn nữa với tinh thần không sợ cường quyền của Tiêu Thần bọn họ đều tỏ ý cổ vũ, hi vọng về sau hắn có thể tiếp tục làm gương cho học sinh khác.

Kế đó gia chủ họ Hà, Hà Kính tự mình gọi điện cho Dương Thiên Nhai tỏ vẻ đây là chuyện hiểu lầm, bệnh viện cũng báo Hà Chí Lương chỉ bị nứt xương không đáng kể. Trong điện thoại thậm chí lão mắng chửi đứa con Hà Chí Lương của mình quá mức kém cỏi, động một chút móc dao ra dọa người, đây là việc làm lão mất hết thể diện. Cũng hướng Dương Thiên Nhai tỏ vẻ hi vọng giáo viên trong trường dạy dõ. Cuối cùng lão muốn mời Tiêu Thần một bữa cơm để xin lỗi.

- Ha ha...Không biết thằng nhóc này rốt cuộc là ai lại khiến lão già tôi hôm nay có thể diện như vậy. Phải biết rằng bình thường trước mặt bọn họ lão già tôi đến tư cách đánh rắm còn không có nữa.

Dương Thiên Nhai cười khổ nói. Bản thân lão vừa mới lo lắng chuyện này sẽ bị bọn họ bé xé ra lớn không nghĩ ra tất cả lại chủ động hạ thấp thân phân hướng nhà trường xin lỗi. Hơn nữa giọng điệu đối phương trong điện thoại còn mang ý thỉnh tội, mời Tiêu Thần ăn cơm bồi tội.



- Đúng vậy. Thằng nhóc này càng lúc càng khiến tôi cảm thấy thần bí.

Đường Diễm Vân thì thào nói. Nghĩ tới lần trước hắn trợ giúp chuyện của nàng, hiện tại mới thấy hắn có bao nhiêu thực lực. Ngay cả quân khu, Hà gia cũng phải hạ mình xin lỗi, một tên công tử của Phó thị trưởng như Lục Chấn Vũ quả thật hắn không để vào mắt.

- Cũng may không là lớn chuyện. Tiểu Đường. Lúc nào có thời gian cô mời thằng nhóc đó đi ăn cơm đi. Nếu nó không đi cũng không sao.

Dương Thiên Nhai thoải mái cười nói, bình thản uống nước chè xanh.

- Vâng. Tôi biết rồi. Tôi sẽ nói cho cậu ta biết.

******

Một buổi học bình yên trôi qua, giờ tan học buổi sáng Tiêu Thần còn chưa biết một trận phiền toái sắp kéo tới.

Sau khi vọt ra khỏi phòng tắm với thân thể không một mảnh vải, lúc này Tiêu Thần đã vận chiếc áo thun cổ tròn, chân đi đôi dép trong nhà hài lòng nhìn vào gương.

- Ngươi thật là ma quỷ. Không biết đẹp trai sẽ đả kích người khác sao? Kiếp sau nhất định bộ dạng phải khiêm tốn một chút. Biết không?

Tiêu Thần nhìn mình trong gương tự sướиɠ.

Kim đồng hồ nhanh chóng chạy tới thời điểm 7h, Tiêu Thần vội vã gọi điện cho Uông Tiểu Kỳ.

- Này. Cậu ra cửa tiểu khu đợi tôi. Mười phút sau tôi tới.

Nhận điện thoại Uông Tiểu Kỳ vội vã nói một câu liền cúp máy.

- Yêu nữ này. Ngay cả một câu cũng không cho mình nói.

Tiêu Thần hung hăng ngắt điện thoại, tức giận mắng vài câu kế đó ngoan ngoãn mang theo ví tiền ra cửa.

Tiểu khu Tiêu Thần ở tên gọi Cảnh Dương, tại Lĩnh Hải có thể coi là tiểu khu xa hoa. Xung quanh tiểu khu này có đủ loại hình giải trí, chơi bời. Tại trung tâm tiểu khu còn có một quảng trường không nhỏ, là nơi mọi người thường đi dạo sau bữa cơm tối. Phía trước tiểu khu chừng hai trăm mét là quán rượu Cảnh Dương ba mươi hai tầng vô cùng xa hoa lộng lẫy.

- Sao còn chưa tới? Đúng là con gái...

Đứng ở cửa tiểu khu nói chuyện tào lao với bảo vệ chừng nửa tiếng Tiêu Thần vẫn chưa thấy thân ảnh Uông Tiểu Kỳ, ngay cả điện thoại cũng bị ngắt. Tiêu Thần lúc này quả thật muốn bỏ về cho rồi, bất quá nghĩ tới việc con gái trang điểm nhất thời bỏ qua.

Cũng may canh cửa vào tiểu khu có mấy người bảo vệ trẻ tuổi nhất là tên bảo vệ mập mạp đối với thể loại phim JAV có nghiên cứu rất kỹ kia, lại vô cùng hào phóng giới thiệu cho Tiêu Thần mấy tập phim kinh điển mới khiến hắn dễ chịu hơn.

- Tiêu Thần. Mau đi cùng tôi.

Uông Tiểu Kỳ mau chóng chạy tới phòng bảo vệ kéo Tiêu Thần đi.

Vừa rồi ở bên ngoài Uông Tiểu Kỳ loáng thoáng nghe được đề tài xấu xa của mấy tên trong này không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

Đợi chờ gần một tiếng rốt cuộc Uông Tiểu Kỳ cũng tới trước mặt Tiêu Thần. Lúc này nàng mặc một chiếc váy trắng, dáng vẻ vô cùng thanh lịch, nhất là hai ngọn núi đồ sộ trước ngực kết hợp với gương mặt đáng yêu như trẻ thơ của nàng khiến đám bảo vệ trong phòng rửa mắt một hồi.

- Chà. Tiêu Thần. Bạn gái của ngươi đây sao. Thật xinh đẹp quá. Thằng nhãi ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi.



Mập mạp ánh mắt tỏa sáng.

- Bạn gái cái đầu ngươi.

Uông Tiểu Kỳ hung hăng liếc mắt nhìn mập mạp kế đó lôi Tiêu Thần rời đi.

- Tôi nói này đại tiểu thư. Cô không đúng giờ chút nào hả?

Ra khỏi phòng bảo vệ Tiêu Thần oán giận nói.

- Cậu còn biết xấu hổ không? Tôi vừa thấy cậu cùng đám mất nết kia nói chuyện vui vẻ quá mà. Chị cậu đến đây cậu còn chưa dứt ra được.

Uông Tiểu Kỳ buông tay Tiêu Thần, cong môi nói.

- Ha ha. Không phải chúng tôi nói chuyện về điện ảnh sao? Tôi thỉnh giáo bọn họ vài chuyện thôi mà.

Tiêu Thần ngượng ngùng nói, kế đó cố ý lảng sang chuyện khác:

- Bây giờ đi ăn gì?

- Hả? Để tôi nghĩ đã.

Nhắc tới ăn uống Uông Tiểu Kỳ lập tức bỏ qua, ánh mắt sáng lên:

- Tôi muốn ăn lưỡi Tây Thi, gà Quý Phi, đậu hũ Điêu Thuyền, gà Chiêu Quân.

- Tôi ngất. Những thứu này là đồ ăn sao. Rõ ràng là muốn ăn tôi.

Tiêu Thần nói.

- Cậu. Toàn thân cậu đều là những thứ dơ bẩn, tư tưởng cũng dơ bẩn.

Uông Tiểu Kỳ chọc chọc vào Tiêu Thần hì hì mắng.

- Trên thân thể tôi có một thứ vô cùng thuần khiết cô có muốn ăn không?

Đôi mắt hắn lóe sáng bất quá nhìn Uông Tiểu Kỳ trước mặt tà ác nói.

- Cái gì vậy?

Uông Tiểu Kỳ khó hiểu hỏi.

- Tôi là trai trẻ đương nhiên có kim cô bổng thuần khiết.

Tiêu Thần nói xong liền chạy như bay.

- A. Muốn chết. Xem tôi có đánh chết cậu ko?
« Chương TrướcChương Tiếp »