- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
- Chương 11: Ông không có tư cánh đánh với tôi.
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 11: Ông không có tư cánh đánh với tôi.
- Tiêu Thần. Em có biết đã chọc phải phiền phức lớn không hả?
Đường Diễm Vân tức giận nói.
Đường Diễm Vân cảm thấy bản thân bị chọc tới phát điên. Vừa mới được mình đưa tới lớp chưa đầy nửa giờ Tiêu Thần đã gây ra sự kiện bạo lực nghiêm trọng. Tính chất của sự việc này cũng vượt xa dự đoán của nàng. Ban giám hiệu gây áp lực bắt nàng phải đưa ra lời giải thích nhanh chóng, chỉ là nhân vật chính của sự việc đang bình thản ngồi uống trà trước mặt nàng hoàn toàn dùng ánh mắt khıêυ khí©h đáp trả.
- Là nó định đâm em trước. Chẳng lẽ em để mặc nó đâm?
Tiêu Thần lạnh giọng hỏi ngược lại:
- Cho dù nó có quan hệ với Hà gia, Tiêu Thần em cũng phải cá chết lưới rách với nó.
- Ài. Tiêu Thần. Em không biết thế lực Hà gia tại Lĩnh Hải sao? Hà gia phương diện chính trị, quân sự, buôn bán đều hùng mạnh. Hà Chí Lương lại là đứa con Hà gia chủ yêu quý nhất. Người này Lục Chấn Vũ không thể so sánh được. Hơn nữa Hà Kính vô cùng yêu quý Hà Chí Lương, lão cũng là người vô cùng cực đoan.
Đường Diễm Vân thở dài muốn nói gì thêm nhưng ngay lập tức trước cửa phòng nàng xuất hiện 4 gã quân nhân mặc trang phục xanh biếc. Người đi đầu là vị quân nhân chừng năm mươi tuổi, bên cạnh lão là Dương Thiên Nhai, mấy vị lãnh đạo trường, nữ sinh chân dài cùng Lương Yến Yến.
- Cậu là Tiêu Thần sao?
Vị sĩ quan nghiêm giọng hỏi.
- Đúng. Là tôi.
Tiêu Thần trả lời. Trong phòng hiện tại Đường Diễm Vân, Dương Thiên Nhai cùng hai nữ sinh nhìn hắn đầy lo lắng.
- Vậy là tốt rồi. Chúng tôi hoài nghi cậu cố ý đả thương Hà Chí Lương. Hiện tại cần theo chúng tôi về điều tra.
Vị sĩ quan thản nhiên nói, hai gã quân nhân phía sau lập tức đi về phía Tiêu Thần.
Hai gã thanh niên này chiều cao không khác biệt Tiêu Thần chỉ là trên đầu đội mũ nên có vẻ cao lớn hơn hắn một chút. Bất quá bọn họ xem chừng không thấy Tiêu Thần, ánh mắt của họ lúc này đang nhìn vào Đường Diễm Vân đứng sau hắn.
- Ngài sĩ quan. Tôi là chủ nhiệm lớp của em Tiêu Thần. Đồng thời là chủ nhiệm lớp của em Hà Chí Lương. Tôi cho rằng chuyện giữa hai em này chỉ là hiểu lầm, cũng không có phạm pháp gì. Căn bản không thể kết luận cố ý đả thương.
Đường Diễm Vân tiến tới kéo bả vai Tiêu Thần đẩy hắn lại phía sau lưng, bộ dạng muốn ngăn cản hai gã quân nhân.
- Đúng vậy. Tôi có thể làm chứng. Tiêu Thần vừa tới lớp sao có thể cố ý đả thương Hà Chí Lương?
Lương Yến Yến đứng một bên lúc này cũng đi tới cạnh Đường Diễm Vân, cùng nhau bảo vệ Tiêu Thần.
Gã sĩ quan thấy một cô nương xinh đẹp xuất hiện trước mặt ánh mắt càng sáng người. Gã chỉnh trang quân phục, ho khan vài tiếng, bộ dạng nghiêm túc nói:
- Hai cô gái. Chuyện này rốt cuộc ra sao sau khi kiểm tra chúng ta sẽ có kết luận. Hiện tại mang Tiêu Thần đi cũng không phải vì hắn có tội. Chỉ là muốn hắn góp sức điều tra mà thôi. Hai cô mau tránh đường, đừng gây khó khăn cho chúng tôi.
- Tiểu Đường. Để bọn họ mang Tiêu Thần đi thôi. Dù sao cũng không có chuyện gì, chỉ là góp sức điều tra thôi.
Dương Thiên Nhai lúc này đứng cạnh gã sĩ quan mở lời.
- Nhưng mà...Dương hiệu trưởng. Sao có thể như vậy?
Đường Diễm Vân cũng không biết nói gì nhưng nàng biết những người này do Hà gia phái tới. Nếu để bọn họ mang Tiêu Thần đi, cho dù cuối cùng Tiêu Thần không có tội cũng đã chịu không ít đau khổ.
Trước đó Tiêu Thần ra mặt cứu nàng thoát khỏi Lục Chấn Vũ, quan hệ chị em giữa hai người vô cùng thân thiết, hiện tại sao nàng có thể không đứng ra bảo vệ hắn.
- Đúng vậy. Cô gái. Cứ tránh qua một bên đã.
Gã sĩ quan duỗi tay muốn đẩy Đường Diễm Vân cùng Lương Yến Yến sang một bên đồng thời chiếm chút tiện nghi.
Đường Diễm Vân cùng Lương Yến Yến không biết ý nghĩ này của gã bởi vậy vẫn đứng chắn bảo vệ Tiêu Thần.
- Ba.
Gã sĩ quan sắp chạm được tới đôi tay Đường Diễm Vân đột nhiên cảm thấy mu bàn tay đau nhức, theo bản năng gã lập tức rụt tay về.
- Tiểu nhân vô học, có dũng khí làm bậy thế sao?
Tiêu Thần mặc dù đứng sau Đường Diễm Vân cùng Yến Yến nhưng vào lúc này hắn dễ dàng ra tay chặn đứng hành vi chiếm tiện nghi này. Hai người đẹp như vậy nếu để một con chó giá chiếm tiện nghi quả thực quá sỉ nhục hắn.
Ông đây còn không chiếm được tiện nghi, con chó giá này đã muốn chiếm, quả thực muốn chết.
- Tiêu Thần.
Đường Diễm Vân lúc này mới có phản ứng. Thì ra Tiêu Thần là người ra tay đánh gã sĩ quan, nàng lo lắng quát:
- Không được làm bậy.
- Mày. Đây là hành vi tấn công quân nhân. Bắt hắn cho tôi.
Gã sĩ quan chiếm tiện nghi không thành, ngược lại bị đánh khiến mặt mũi mất hết.
Thành Hán Lâm năm nay năm mươi ba tuổi, nhập ngũ đã ba mươi tư năm. Hiện nay lão cũng chỉ là thiếu tá, chức vị cũng chỉ là tiểu đoàn phó, nhiều năm qua chưa từng có cơ hội thăng chức bởi không có ai nâng đỡ.
Lần này Hà quản gia Phùng Cảnh Lâm giúp lão có được cơ hội tuyệt vời, nếu có thể trợ giúp Hà gia còn sợ không một bước lên trời sao?
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này chỉ là áp tải một tên nhãi không có thế lực nên Thành Hán Lâm nhận lời không chút lăn tăn, không ngờ tên nhãi kia mới có mười mấy tuổi đã dám ra tay với lão, điều này không nghi ngờ là sỉ nhục trực tiếp.
Hai gã quân nhân trẻ vung cầm nã thủ một người muốn chộp tới vai trái, một người công vai phải. Hai người đẹp phía sau thấy hai gã quân nhân tấn công Tiêu Thần muốn kéo hắn lại, không ngờ Tiêu Thần lui ra sau hai bước, một trái một phải ôm vòng eo thon nhỏ của họ, kế đó nhảy ra sau một bước thật dài.
- Sao các anh tùy tiện ra tay. Đây là trường học.
Đường Diễm Vân tựa hồ không thèm để ý việc Tiêu Thần chiếm tiện nghị, vẻ mặt không đổi quát mắng.
Mắt thấy Tiêu Thần dễ dàng ôm hai người đẹp lui ra sau, lại nghĩ tới vừa rồi tay mình bị hắn công kích Thành Hán Lâm không thể không đánh giá lại người trẻ tuổi trước mặt, thì ra đây cũng là một cao thủ.
- Tiêu Thần. Hành vi vừa rồi của ngươi là gì người biết không?
Thành Hán Lâm bước lên hai bước đẩy hai gã quân nhân trẻ ra sao, kế đó nhìn Tiêu Thần đầy căm tức.
- Ông có lệnh bắt giữ không?
Tiêu Thần không muốn buông tay khỏi hai người đẹp nên Đường Diễm Vân muốn nói gì bị hắn ra hiệu im lặng, không cần nàng tham gia.
- Hừm.
Thành Hán Lâm im lặng một lát sau đó cười nói:
- Hiện tại không còn cần lệnh bắt giữ. Cậu trước mặt mọi người tấn công quân nhân. Xem ra thân thủ cũng không tồi, không ngờ lại là cao thủ nội gia. Tôi thật muốn lĩnh giáo một chút.
- Ông?
Tiêu Thần kinh ngạc hỏi.
- Sao? Nếu sợ thì theo tôi. Tránh việc bị tôi tụt quần đánh mông hổ thẹn trước mặt những cô gái này.
Thành Hán Lâm cười hắc hắc, dứt lời liền tháo mũ lộ ra cái đầu trọc lơ thơ vài cọng tóc.
- Phì. Ông nghĩ lầm rồi lão đầu trọc. Căn bản ông không có tư cách đánh với tôi.
Tiêu Thần thản nhiên đưa ngón tay thối về phía Thành Hán Lâm.
Một thằng đầu trọc muốn chiếm tiện nghi của chị Diễm Vân cùng Yến Yến sao? Xem ông đây nhổ nốt vài cọng tóc trên đầu mày.
- Được. Được. Được. Để tôi xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh.
Thành Hán Lâm nói liền ba từ " Được" lúc này lão chính thức bị chọc giận. Nam nhân đầu trọc cùng liệt dương giống nhau, đều là nỗi hổ thẹn khó nói.
Hóa nắm đấm thành trảo, Thành Hán Lâm nhanh chóng chụp tới cổ họng Tiêu Thần. Động tác của lão thập chí xuất hiện luồng gió nhẹ thể hiện rõ thế công không tầm thường. Chỉ là ngay sau đó tay trái Thành Hán Lâm hóa thành Hổ quyền với khí thế cương mãnh tấn công bụng dưới Tiêu Thần.
- Thì ra ông luyện qua " Song Thủ Thuật". Bất quá chút công phu này gặp phải Tiêu Thần tôi nhất định sẽ không thể phát huy.
Tiêu Thần nâng đùi phải đầu gối tiếp xúc cùng Thành Hán Lâm khiến lão thu thay lui ra sau hai bước.
- Vù vù...
Trán Thành Hán Lâm nhỏ mồ hôi lạnh, sắc mặt xanh mét, tay trái bị trật ra sau.
- Tôi nói rồi. Ông không đủ tư cánh đánh với tôi.
Tiêu Thần đứng trước mặt Thành Hán Lâm vừa cười vừa nói.
- Ông nên tới bệnh viện kiểm tra nếu không tay trái có thể bị phế. Thêm nữa vài sợi tóc còn sót lại trên đầu được tôi nhổ dùm rồi, trống trơn như thế đẹp mắt hơn. Bộ dạng ông lúc này tốt hơn nhiều rồi.
- Hừ. Đi.
Thành Hán Lâm không nói nhiều, phất tay gọi mấy gã binh lính đi. Tiểu tử này bản thân lão không thể đối phó được đương nhiên không muốn ăn đòn tại đây.
- Chờ một chút.
Tiêu Thần nhìn mấy người Thành Hán Lâm rời đi bỗng lên tiếng. Mà Thành Hán Lâm lúc này ngoài tâm tư bỏ đi sao còn ý khác.
- Nói lại với Hà quan lớn của các ông. Món nợ này tôi sẽ tính trên đầu lão.
Tiêu Thần tức giận nói. Thành Hán lâm nghe được những lời này hoàn toàn chao đảo ngã xuống, mấy gã quân nhân đi theo vội vàng nâng lão rời đi.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
- Chương 11: Ông không có tư cánh đánh với tôi.