Chương 4

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng nước trái cây đi ngang qua, Nhan Tịch đang muốn đi lấy một ly, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, rất dễ ngửi và cũng không phải là mùi của mấy loại nước hoa bình thường. Thậm chí còn hơi quen thuộc nhưng trong chốc lát lại không nhớ được lúc trước đã ngửi ở nơi nào.

Cậu quay đầu hỏi Đường Ưu: “Cô có ngửi thấy mùi gì không?”

Vẻ mặt Đường Ưu đầy mơ hồ, theo bản năng khịt mũi hít hít vài cái: “Mùi gì cơ? Mùi bánh tráng miệng à?”

Nhan Tịch lắc đầu: “Không phải, là một loại hương thơm hơi giống như mùi cây cối. Mùi rất nồng còn xen lẫn chút cay cay. Nói tóm lại là mùi này rất kỳ lạ.”

Đường Ưu nghe Nhan Tịch nói như vậy, lại hít mạnh vào thêm mấy lần: “Có mùi gì đâu, tôi chẳng ngửi thấy gì hết.”

“Mùi rất rõ kia mà…” Dứt lời, Nhan Tịch quay đầu hít mũi về phía có mùi thơm rõ ràng nhất, “Ngay bên này.”

Vừa vặn mắt đối mắt với con người đứng cách đó không xa cũng nhìn về phía cậu.

Nhan Tịch không ngờ được sẽ giao mắt với Lam Cẩn. Cậu lộ ra vẻ hoảng sợ, cuống quýt muốn dời đi, chẳng hiểu sao lại nhớ đến ngày ấy người đàn ông đó cũng dùng đôi mắt sắc bén thâm sâu giống hệt như vậy nhìn chằm chằm vào bản thân. Ánh mắt quét từ trên xuống dưới, không khác nào mãnh thú quan sát con mồi khiến cậu nghĩ rằng có khi một giây sau anh sẽ nhào đến nuốt cậu vào bụng.

Nhan Tịch quay đầu lại lảng tránh theo bản năng, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch, trong lòng cậu niệm liên hồi: “Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.”

Thế nhưng một giây sau Đường Ưu dùng khuỷu tay huých nhẹ vào cậu: “Nhan Tịch, tổng giám đốc gọi chúng ta đấy.”

Chẳng còn cách nào khác, Nhan Tịch chỉ có thể ngượng ngùng đi cùng Đường Ưu đến đó. Sau khi Đường Ưu dịu giọng chào hỏi, chính cậu cũng nhếch miệng khẽ cười chào các sếp, cực kỳ khách sáo nói: “Chào giám đốc Hoàng, giám đốc Lam.”

Tâm tình của giám đốc Hoang đang tốt, vui vẻ nói chuyện với Lam Cẩn ở bên cạnh: “Giám đốc Lam, hai người này đều là những người tài của công ty chúng tôi, đồng thời cũng là thành viên chủ lực của hạng mục lần này. Đây là Đường Ưu, tốt nghiệp đại học K nổi tiếng ở nước ngoài. Đây là Nhan Tịch, cậu ấy cũng tốt nghiệp đại học nổi tiếng trong nước. Là trường…”

“Đại học S.” Đột nhiên Lam Cẩn cất lời, ánh mắt sau tròng kính không rời khỏi gương mặt trắng nõn thanh tú trước mặt.

“À đúng rồi, là đại học S.” Giám đốc Hoàng đáp lời, nhưng cũng nhận ra điều kì lạ. Ông có hơi khó xử, quay đầu nhìn Lam Cẩn: “Sao giám đốc Lam biết cậu ấy tốt nghiệp đại học S?”

Lam Cẩn hơi nhếch khóe miệng, ý cười không quá rõ nhưng lại làm cho khuôn mặt đẹp trai nổi bật của anh thêm phần mê người. Đôi môi mỏng khẽ hé ra, âm thanh trầm thấp đưa khẽ bên tai: “Bởi vì anh ấy là đàn anh của tôi.”

Nhan Tịch có thể cảm nhận được ánh mắt phán xét của Lam Cẩn đối với mình. Cậu không rõ tại sao chỉ là cảm giác ánh mắt giấu sau tròng kính kia mang theo chút trêu tức cứ nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Giám đốc Hoàng nghe thấy thế, kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra hai người là bạn bè à?”

Nói xong còn thuận tay vỗ vai Nhan Tịch, nói với cậu: “Tiểu Nhan, sao cậu không nói sớm. Có quen biết với giám đốc Lam nhưng lại chẳng ho he gì, giấu kĩ thật đấy.”

Nhan Tịch cố gắng không để ý đến ánh mắt của Lam Cẩn đang nhìn mình, cứ nhìn thẳng về phía giám đốc Hoàng nở nụ cười vô tội: “Giám đốc Hoàng cứ đùa, tuy rằng tôi và giám đốc Lam đúng là học cùng trường đại học nhưng mà người tài giỏi như giám đốc Lam đây thì bạn bè của anh ấy cũng tài giỏi như thế thôi. Loại người bình thường giống như tôi sao có thể xứng làm bạn của anh ấy được chứ.”