Đối với công ty mà nói lần này hợp tác với Lam thị là chuyện cực kỳ quan trọng nên được các sếp lớn của công ty coi trọng là lẽ tất nhiên. Cho nên mới chọn đội ngũ thiết kế nội thất giỏi nhất của doanh nghiệp nắm hạng mục này. Mà Nhan Tịch chính là một trong những nhà thiết kế thuộc nhóm đó.
Tuy rằng cho đến tận bây giờ cậu vẫn rất ghét Lam Cẩn nên cũng không muốn có thêm bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa, nhưng dù sao bản thân Nhan Tịch cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ, ở chỗ làm chẳng có lấy xíu xiu quyền kháng nghị nào. Còn nữa với địa vị như thế của Lam Cẩn thì chắc chắn sẽ chẳng thèm chú ý đến một hạng mục bình thường đến không thể bình thường hơn trong tập đoàn, huống hồ cậu cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong dự án nhỏ đó. Vậy nên chỉ cần không chạm mặt anh, đồng thời tích cực phối hợp với nhóm hoàn thành hạng mục lần này thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Nhan Tịch cố gắng hết sức để không gặp lại người quen ngày còn trẻ, thế nhưng phía công ty lại mong muốn có thể mang thiết kế xuất sắc của bọn họ đến trước mặt Lam Cẩn để thể hiện năng lực của công ty. Thậm chí bọn họ còn tổ chức một buổi tiệc cảm ơn quy mô lớn để ăn mừng chuyện hợp tác với Lam thị chỉ bởi vì muốn thể hiện phía công ty coi trọng dự án này. Tất cả các nhân viên tham gia dự án cũng đều phải tham dự.
Bản thân Nhan Tịch cũng là một thành viên trong đó, đương nhiên không thể vắng mặt. Suốt bốn năm làm việc Nhan Tịch chưa từng tham gia một sự kiện trang trọng như vậy. Vì thế cậu đành phải lục tủ quần áo lôi ra bộ âu phục mua trên mạng từ hồi bốn năm trước, lúc còn đang đi xin việc.
May là mấy năm nay cơ thể cậu cũng không có nhiều thay đổi, cậu mặc âu phục đã được ủi qua đứng trước gương, tuy rằng mới nhìn vào thấy hơi giống nhân viên bán bảo hiểm, nhưng mà xem tổng thể thì cũng không đến nỗi nào. Dù sao thì cậu cũng không phải là nhân vật chính của bữa tiệc, càng không phải các sếp phải xã giao đàm phán hợp tác này kia, cho nên đi tham dự chỉ cần ăn mặc thích hợp là đủ rồi. Cậu đến bữa tiệc chủ yếu là để thưởng thức đồ ăn ngon với mấy món tráng miệng trông xinh xắn đẹp mắt mà thôi.
Bữa tiệc diễn ra tại phòng tiệc của khách sạn năm sao, tổ chức cực kỳ long trọng. Không thể không nói công ty thực sự bỏ ra rất nhiều vốn liếng chỉ vì lần hợp tác này với Lam thị.
Nhan Tịch bước vào phòng tiệc xa hoa lộng lẫy, bên trong đã có không ít khách khứa là người công ty. Cậu chào hỏi mấy người đồng nghiệp thân quen rồi tự đi đến quầy tráng miệng.
Tuy rằng Nhan Tịch có dáng người cao gầy, trắng trẻo sạch sẽ, nhưng thực tế lại là một người có tâm hồn ăn uống. Đứng trước mặt đồ ăn ngon, cậu như chôn chân tại chỗ. Đồng nghiệp tên là Đường Ưu cũng ở quầy tráng miệng bắt gặp cậu, chủ động đi đến chào hỏi, mà lời hồi đáp của cậu lại là một cái đĩa, phía trên có một miếng bánh trang trí xinh xắn đưa ra trước mặt Đường Ưu.
Nhan Tịch nuốt bánh ngọt trong miệng, nói với Đường Ưu: “Tiểu Ưu, ăn thử cái bánh dâu tây này đi, ngon lắm…”
“Ồ, ngon ghê.”
“Còn cái này nữa.”
“Cái này ăn cũng được nè, mềm quá chừng…”