Chương 1

1. Ngày đầu tiên

===================

Hứa Diệc tỉnh lại khi nằm thẳng ở trên giường, nhưng điều không giống nhau chính là, đôi mắt cậu bị bịt mắt che kín, tầm nhìn đều là một mảng đen tối, chỉ có phía dưới mũi lộ ra một kẽ hở, chút ánh sáng chiếu vào từ đó.

Nhưng Hứa Diệc trợn mắt, đã bị chút ánh sáng này làm hoảng rồi.

Tối hôm qua cậu cùng bằng hữu đi ra ngoài uống rượu, chỉ nhớ rõ chính mình về nhà rồi, say rượu một đêm, đầu của cậu đau đến muốn vỡ ra, cơ thể vô lực.

Đang lúc Hứa Diệc định xoay người, cậu nhận ra được cổ tay không biết bị cái gì trói chặt.

Nếu cậu không có bị bịt mắt, liền sẽ biết được hai tay của mình đều bị còng tay khóa lại, hai tay bị đặt ở đầu giường hai bên, cả người hình chữ “T” nằm ở trên giường.

Hứa Diệc cử động vài cái sau mới hiểu được, tay cậu hoạt động trong phạm vi rất nhỏ.

Bên trong còng tay dùng vải dệt, cũng không sẽ làm tay cậu bị thương, cậu giãy giụa vài cái, vẫn là không thể thoát ra.

Hứa Diệc cả người thực sự mệt mỏi, dùng lực lớn không được bao lâu, cũng không phá được hai cái còng tay này.

Cậu chịu đựng cái đầu đau, bắt đầu tự hỏi là ai đem cậu khóa lại.

Cậu chỉ nhớ rõ chính mình được một người lái xe đưa về nhà, cậu đi tới cửa nhà……

Tiếp theo cậu cái gì cũng không nhớ rõ.

Chẳng lẽ cậu không có vào cửa sao? Nơi này cũng không phải nhà cậu?

Hứa Diệc hoảng hốt, hồi ức cùng suy luận càng nhiều, đáng tiếc chính là cậu thất bại.

Cậu là bị người bắt cóc?

Rốt cuộc là ai làm?

Hứa Diệc không ngừng giãy giụa, ý muốn duỗi tay tháo bịt mắt xuống, nhưng cũng không làm được, cậu chỉ có thể dùng sức mà lôi kéo còng tay, muốn thoát khỏi sự trói buộc của nó.

Cậu động đậy ở trên giường, hai chân giống như đang đá cái gì.

Nhưng ngay sau đó, cậu cũng không dám động.

Cậu nghe được tiếng mở cửa, hơi hé mắt nhìn căn phòng ngủ, không ngừng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Hứa Diệc đôi tay nắm thành quyền, ngón chân cuộn tròn, tim đập như sấm, say rượu mơ hồ cảm thấy bị dọa rồi, cậu khẩn trương đến mức toát mồ hôi.

Tiếng bước chân ngừng lại, người nọ đứng ở mép giường.

Hứa Diệc không dám nói lời nào.

Hai người giằng co không tiếng động, bị người kia đánh vỡ, Hứa Diệc nghe được người này nói: “Tỉnh.”

Tiếng nói trầm thấp, là nam.

Hứa Diệc tiếp tục trầm mặc.

Vài giây sau, phía bên phải giường hơi lún, nam nhân kia ngồi xuống.

Mặt Hứa Diệc quay bên trái, nam nhân duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cậu, Hứa Diệc quay đầu sang trái tránh đi.

Tay của hắn vẫn đặt trên khuôn mặt Hứa Diệc, hắn cong eo, Hứa Diệc cảm nhận được hô hấp của người này chậm rãi tới gần mình, trái tim đập càng nhanh, sắp nhảy ra yết hầu.

Nam nhân ngừng lại, hơi thở thổi tới trên mặt Hứa Diệc, hắn dịu dàng vuốt ve.

Hai người đều không động đậy, Hứa Diệc thân thể căng cứng, cậu bị người lạ bắt cóc ở căn phòng này.

Nhưng cậu không có thấy, đôi mắt của nam nhân quét một lượt trên mặt cậu, Hứa Diệc có tướng mạo ưu tú, mũi cao thẳng, nửa khuôn mặt bên kia như đường cong uốn lượn, bờ môi của cậu có chút khô, nhưng vẫn rất nộn hồng.

Đôi môi mấp máy, thật là làm người nghĩ tới việc cạy ra chiếm đoạt.

Hứa Diệc nghiêng mặt, không cảnh giác lộ ra cổ của chính mình, làn da trắng nõn ở trên sớm đã có dấu màu đỏ, nhưng cậu cũng không biết, cậu vẫn như cũ căng thẳng, hầu kết trên dưới lên xuống, cơ thể căng cứng.

Hứa Diệc suy nghĩ: Người này định làm cái gì? Là bắt cóc giựt tiền? Hay là kẻ tội phạm gϊếŧ người? Cậu ở bên cạnh hắn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ hô hấp nhẹ, sợ tới mức không dám động.

Nhưng điều ngoài ý muốn chính là, người nam nhân này đem cái trán cùng cậu chạm vào nhau, Hứa Diệc co rúm lại một chút, nghe thấy hắn nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hứa Diệc bất động, nhưng đôi tay cậu còn ở bên thân thể lôi kéo còng tay.

Ngay sau đó, cậu cảm thấy miệng mình bị cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào.

Cậu bị nam nhân kia hôn.

Cơ thể Hứa Diệc cứng lại, đại não trống rỗng, một giây sau mới thanh tỉnh.

Nam nhân kia không ngừng hôn cậu, từ bờ môi đến tới hầu kết, cắn nhẹ một cái, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ nó.

Hứa Diệc hô hấp dồn dập, càng thêm kinh hoảng.

Căn cứ vào những gì người nam nhân này làm, rõ ràng là…… Muốn chịch cậu.

Cậu bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

“Cút ngay! Cút ngay!”

Hai chân ở trên giường không ngừng đá loạn xạ, phòng thủ lại không có tác dụng, đá loạn trong không khí.

Thân thể cậu vặn vẹo, muốn dùng bả vai đâm người nam nhân này, ngược lại, cánh tay càng đau thêm.

“Cút a!”

Hứa Diệc hô to, gào rống.

Nam nhân không cho phản kháng của cậu để vào mắt, cường ngạnh mà ôm lấy cậu, đem đầu của cậu ấn ở trong lòng ngực của chính mình, Hứa Diệc liền tung ra những cú đá hướng tới hắn, hắn không có đánh trả, bàn tay ở trên lưng cậu vỗ về.

“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn em.”

Hắn giải thích.

Hứa Diệc nghe không vào lời của hắn, chỉ nghĩ thoát ra khỏi lòng ngực hắn, nhưng người nam nhân này sức lực quá lớn, cậu ngược lại càng thêm gần hắn.

Nam nhân không nói chuyện nữa, an tĩnh mà ôm cậu, đến khi Hứa Diệc mệt đến ngừng lại.

Cậu vốn đã mỏi mệt, sau một hồi giãy giụa, thân thể lại đau nhức thêm vài chỗ.

Hứa Diệc thở phì phò, người nọ ở một bên vỗ về cậu, một bên nói, “Mệt? Đầu còn đau sao?”

Hứa Diệc: “…… Anh…… Muốn làm sao?”

Nam nhân không có trả lời, chỉ nói: “Uống chút nước mật ong, chờ một lát.”

Hắn ở trên môi hôn Hứa Diệc một chút, đứng dậy rồi đi.

Hứa Diệc lại đá vài cái, đáng tiếc không đá đến.

Bất quá mấy chục giây, người nọ lại về rồi, hắn để Hứa Diệc lên đùi mình ngồi, cầm cái ly đưa đến bên miệng cậu.

Hứa Diệc cảm nhận được lạnh lẽo từ cái ly, nhưng cậu không xác định cái ly có hay không có đồ vật khác, thế là quay đầu tránh đi.

Nam nhân nhìn cậu trốn vài lần, đột nhiên ngừng lại.

Sau đó, Hứa Diệc bị nhéo mặt, miệng bị cưỡng ép mở ra, người nam nhân này hôn xuống, mang theo nước mật ong.

Hắn ngừng hôn, Hứa Diệc lại bị sặc, khụ vài cái.

Nam nhân vỗ nhẹ cậu, “Ngoan một chút.”

Hứa Diệc nuốt vào trong miệng nước mật ong, ngoan ngoãn mà mở ra miệng.

Cậu bị ép uống nước mật ong xong, nghe được nam nhân khẽ cười một tiếng, “Ngoan.”

Hứa Diệc quay đầu không hề để ý đến hắn.

Nam nhân đem cái ly đặt ở trên tủ đầu giường, tiếp theo, hắn ôm lấy Hứa Diệc, Hứa Diệc còn chưa thả lỏng, thân thể cứng còng, hai người nhất thời trầm mặc.

Thời gian thong thả trôi đi, nam nhân cũng không có buông ra ý tứ, nhưng Hứa Diệc bảo trì phòng bị đã thấy mệt mỏi, cậu cuối cùng chịu đem thân thể thả lỏng, nhưng cậu cũng có một điều không thể không xin sự giúp đỡ.

Cậu nhịn thật lâu, cảm giác bàng quang đều phải nổ tung mới bằng lòng nói chuyện: “Tôi…… Tôi muốn đi WC.”

Nam nhân: “Được.”

Hắn tháo còng tay, đã cảm nhận được bàn tay tự do, Hứa Diệc cũng không có xúc động đến phản kháng, hắn khiến đôi tay cậu lại bị khóa ở sau lưng.

Cậu bị ôm lên, nam nhân ôm cậu một lúc, cậu lại bị thả xuống dưới.

Nam nhân giúp cậu cởi bỏ quần, Hứa Diệc trốn tránh, cậu không thể động, cậu không thể cởi, hắn liền giúp cậu đi.

Cậu đứng ở trước mặt người này, cảm thấy thẹn mà đi WC.

Hứa Diệc như cũ bị bịt mắt che kín, không có nhìn thấy nam nhân bên cạnh liếm môi, nhìn cậu đi vệ sinh.

Hắn giúp Hứa Diệc lau sạch sẽ, mặc vào quần, đem cậu ôm trở về.

Ngày đầu tiên, nam nhân trừ bỏ buổi sáng hôn cậu, còn lại không có làm chuyện khác, cậu bị ép ăn cơm trưa, cơm chiều, thậm chí bị người nọ ôm tắm.

Hắn không có thương tổn Hứa Diệc, cái này làm cho Hứa Diệc cảnh giác lơi lỏng một chút.

Nhưng cậu cũng không biết, ngày mai rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì, người nam nhân này lại sẽ làm ra cái việc gì.

Ở đây một ngày, ban đêm, Hứa Diệc vẫn phòng bị, nhắm mắt lại, thanh tỉnh đến đêm khuya, cậu mới không thể chống cự, cả người ở trong lòng ngực ngủ.

Lúc sắp ngủ, một suy nghĩ còn sót lại là: Người này ôm rất ấm áp.

Nhưng cậu không nghĩ tới chính là, người nam nhân này vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn cậu, đến khi cậu hoàn toàn ngủ say, hắn lấy bịt mắt xuống, trên mặt cậu rơi xuống một cái hôn, hắn hôn đến Hứa Diệc trong lúc ngủ mơ giãy giụa vài cái, cuối cùng mới chịu hôn một cái cuối cùng lên môi Hứa Diệc.

Hắn trong bóng đêm nhìn Hứa Diệc, hắn vì bản thân mình xây dựng kế hoạch, hắn thực sự chờ mong ngày mai, hắn muốn chậm rãi nếm mùi vị Hứa Diệc.

2. Ngày hôm sau

===================

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Diệc không phải ngủ đến tự nhiên tỉnh, cậu là bị hôn tỉnh.

Nam nhân kia hàm cắn môi cậu, thong thả mà mềm nhẹ mυ"ŧ, hôn xong môi, hắn lại chôn ở cổ cậu, cắn một miếng, lại liếʍ lại hút làn da, Hứa Diệc bị ngứa cùng tê dại đánh thức.

Cậu lui lại phía sau, lui không được còn bị chặt chẽ ôm lấy, hai tay của cậu không bị còng tay trói buộc, lại bị nam nhân trở tay chộp vào sau lưng.

Hứa Diệc chỉ có thể quay đầu cự tuyệt, lại không ngờ nam nhân hôn trở nên mãnh liệt lên, cường thế mà cạy miệng Hứa Diệc ra, hôn đến khi cậu hô hấp khó khăn.

Cứ như vậy đến khi Hứa Diệc không còn giãy giụa, nam nhân mới dừng hôn cậu.

Hắn đem tay Hứa Diệc ấn ở dưới thân mình, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: “Ngoan một chút, biết không?”

Hứa Diệc cảm nhận được nơi đó nóng bỏng cùng kích cỡ to lớn, lập tức rụt tay, liều mạng kiềm chế bản thân không khóc, đáng tiếc vẫn là khóc nức nở nói: “…… Ừm……”

Nam nhân đem cậu kéo vào trong lòng ngực, vuốt ve sống lưng cậu, nói: “Đừng khóc.”

Hứa Diệc cho rằng hắn lại ở uy hϊếp mình, không dám phát ra âm thanh.

Hứa Diệc tuy rằng đôi tay không bị khóa, nhưng bịt mắt vẫn như cũ không cho phép tháo xuống.

Cậu rời giường phương thức vẫn là được nam nhân ôm, đi WC khi bị hắn từ sau ôm, đỡ cậu giải quyết xong nhu cầu sinh lý.

Hứa Diệc khi rửa mặt không cần động, khi ăn bữa sáng cũng vậy , bữa sáng bị uy một ngụm một ngụm, ăn đến căng cũng không dám nói chuyện.

Cũng may cậu đến vế sau, nam nhân liền không hề bắt ăn nữa.

Ăn xong bữa sáng, người này ôm cậu ngồi ở trên sô pha, Hứa Diệc ngồi trên đùi hắn ở phòng khách, bị hắn dùng bàn tay to rộng xoa bụng.

Cậu không thể không thừa nhận bản thân mình thoải mái đến có chút buồn ngủ.

Đây bắt cóc? Vì sao lại đối xử với cậu tốt như vậy?

Hứa Diệc khi sắp thả lỏng mình, nội tâm cậu lần nữa đánh úp lại khẩn trương.

Cái mũi của nam nhân để ở trên gáy cậu, hắn đầu tiên là ngửi một chút, sau đó bắt đầu hôn môi.

Bị liên tiếp hôn lên bả vai, cậu rụt thân mình, lại nhẹ nhàng run rẩy.

Tiếp theo, cậu bị ôm đối mặt người này, ngồi ở trên đùi hắn, cổ cậu bị hôn, có lúc còn mυ"ŧ một chút.

Sau nữa, Hứa Diệc bị cởϊ qυầи áo.

Nỗi sợ hãi đang không ngừng gia tăng trong nội tâm, đôi tay khẩn trương nắm chặt quần.

Hiện tại cậu sắp bị hắn làm sao?

Cậu nghĩ ngợi, đẩy người này ra, lại sợ hãi động chạm của đối phương càng mạnh hơn.

Người này cũng cởi áo trên của mình, hắn đem đôi tay Hứa Diệc hoàn ở trên eo chính mình, làn da của hai người dán vào nhau, không ngừng cọ xát.

Hắn cúi đầu, nhìn bộ ngực của Hứa Diệc.

Hứa Diệc cũng cảm giác được hô hấp của hắn.

Hắn vươn đầu lưỡi ở trên mặt liếʍ một chút, Hứa Diệc run run một chút, hắn ở hai điểm trước ngực liếm một chút…Hứa Diệc run rẩy dữ dội.

Người này hé miệng ngậm vào, Hứa Diệc nhịn không được kêu thành tiếng: “…… Ưm……”

Lúc sau càng thêm dùng sức mà mυ"ŧ vào, Hứa Diệc có thể cảm nhận được người này môi ở trên làn da mình vuốt ve, làm cậu vô pháp khắc chế mà rùng mình, cậu cố ý nhẫn nại, đáng tiếc vẫn là, tại đây, người công thế dưới không ngừng hừ ra tiếng.