Cố Liên Phong
chính
là
ra
ngoài đi
một
chuyến siêu
thị,
thuận
tiện gọi
một
cuộc điện
thoại.
Lúc trở về
liền
hoàn
toàn
thay
đổi.
Sở Hạo Dương cho dù là đang mơ một giấc mộng
hão
huyền,
cũng không vẽ ra được loại kịch
bản này.
Này là ai
đề ra? Cũng vượt quá
mức
bình
thường* rồi.
(Nguyên văn 超纲 siêu cương: vượt qua phạm vi con người có. thể làm đến.)
Cố Liên Phong thấy cậu tỉnh, khụy gối liền bế
Sở Hạo Dương lên, trực tiếp đặt xuống ghế trong phòng
ăn.
Để trợ lực
cho
chiến
thuật mới
nhất
của
mình,
Cố Liên Phong
chuẩn
bị cơm tối rất
dụng
tâm.
Ba món mặn một
món
canh
đều là món
Sở Hạo Dương thích
ăn.
Hắn tuy rằng kén ăn,
nhưng chỉ
chia
thành đồ
ăn ngon cùng không thể ăn, cũng không có
món
gì đặc biệt thích ăn
hoặc
là tuyệt
đối không
ăn. Sở Hạo
Dương thì
khác, nếu
trong thức ăn
có một chút xíu
thứ
cậu không
thích, đũa
tuyệt đối
chạm
cũng
không chạm thử.
Thấy đối phương không
có động
tĩnh,
Cố Liên Phong
hơi kinh
ngạc,
lúc
này
mới
nhớ
tới
lưu
trữmới
nhất
của
mình vẫn
là
của
năm
năm
trước,
có
chút không được
tự
nhiên,
hỏi
một
câu: “Có phải không
thích ăn
hay không?
Tôi đặt đồ ăn
cho
cậu.”
Sở Hạo Dương liền giống như
trong mộng mới
tỉnh,
lập
tức nhấc đũa gắp một miếng.
Động
tác rất gấp, ăn
cũng
nhanh, hai ba
lần suýt nữa thì bị
sặc.
Cố Liên Phong
nhìn không được,
cầm
ly
nước ấm
cho
cậu: “Gấp
cái gì?
Cũng không
ai giành với
cậu.”
Một câu nói xong, Sở
Hạo
Dương
một
ngụm
sặc tại khí quản, quay đầu không ngừng ho. Ho
đến
nghiêng trời lệch đất, Cố
Liên
Phong nghe thấy đều
cảm
thấy
ngực
đau.
Hắn đi qua, đưa
ly nước tới bên miệng cậu, tay kia
vỗ vỗ lưng cho
cậu
thuận
khí.
Sở Hạo Dương nhấp mấy ngụm,
mới chậm rãi
trở lại
bình
thường.
Cố Liên Phong
nhìn
thấy
cậu
ho
thành
cái dạng
như vậy,
hoài
nghi
chứng viêm phát sốt
haingày
trước vẫn
chưa khỏi
hoàn
toàn,
tự giác
ngồi
tách
ra,
lại để
cho Sở Hạo Dương
từ
từ ăn,cũng đỡ
cho đối phương quá
mức khẩn
trương.
Buổi chiều có mua chút lê,
hắn mở
tủ lạnh,
làm chút
tuyết lê chưng đường phèn,
múc mộtbát đưa
tới cho Sở Hạo Dương.
Mới ngồi trở lại tiếp tục
ăn cơm.
Mu bàn tay
Sở Hạo Dương đυ.ng đến nhiệt độ của
cái
bát,
động
tác liền dừng lại.
Cố Liên Phong quyết định đối
tốt với
một
người,
ít
có
người
nào
là
chống đỡ được.
Sở Hạo Dương càng không có khả năng là “người
hiếm có đó”.
Cậu căn
bản không có năng lực chống đỡ.
Cố Liên Phong
luyện đến độ
nấu ăn
thật
ngon,
đầu
tiên
là bởi vì bản
thân kén ăn,
tiếp
theo
là để phục vụ
cho việc
nâng
cao
trọng
lượng để
theo đuổi
nữ sinh yêu
thích sau
này.
Trước kia
có đoạn
thời gian
thường xuyên
thức đêm,
dạ dày không
tốt,
buổi
tối ăn
cái gì
cũng đều khó
chịu,
lúc đầu
còn
thử dính
nước xuân*.
Nhưng Cố Liên Phong
lại
cực kỳ kén
chọn,
cho dù
là
thủ
nghệ
của
mình,
làm không
thể ăn
cũng quyết không ăn,
trù
nghệ được dần dần giày vò
mà
thành.
(*Ý là động tay vào bếp í.)
Sở Hạo Dương dựa vào ghế sô fa nhìn đối phương qua qua lại lại
trong
bếp.
Lúc cậu chuyển
đến căn hộ
này,
cũng
không nghĩ tới
thật
sự ở
bên
trong
nấu
cơm gì đó
a, lắp đặt
thiết bị
như thế nào tốt
như
thế nào tiện lợi, cứng rắn thiết kế
thành kiểu không gian mở. Nếu
lúc
nấu cơm khói dầu là
bất tiện,
nhưng
lúc
này đây lại có
thể nhìn thấy không
sót một gì.
Trước khi Cố Liên Phong về,
Sở Hạo Dương đã
tính
toán kỹ
lưỡng,
một bộ
mưu
tính
thâmtrầm,
lúc
này sau khi ăn xong
một bữa
cơm
của
người
ta,
bị ôn
nhu đối đãi
một
hồi,
liền vô
cùng không
có
tiền đồ
ném
những
thứ
trước đó
lên
chín
tầng
mây.
Ánh mắt cứ đảo qua
bóng lưng của Cố Liên Phong.
Sở Hạo Dương
thích đồ ăn vặt,
đặc biệt
là
trái
cây.
Điểm ấy
người khác không biết,
Cố Liên Phong
rồi
lại
rành
mạch.
Mỗi
lần Sở Hạo Dương
cố ý
cường điệu với
hắn,
mình
thích
cái gì không
thích
cái gì.
Chờ đến khi
làm xong đồ ăn,
Cố Liên Phong
mới phát
hiện,
mình
làm đều
là Sở Hạo Dương
thích ăn.
Cố Liên Phong đang
lột
một quả
cam,
nghĩ
tới đây khóe
miệng
liền vô
thức
cong
lên.
Buổi chiều ở siêu
thị cũng
thuận
tay mua nhiều
trái cây một chút,
rửa sạch gọt vỏ cáchthành
từng miếng,
làm một
tô
trái cây
trộn.
Dưa
hấu đào phần ngọt nhất ở giữa
thànhtừng viên nhỏ,
kiwi cũng dùng khuôn ép
thành ngôi sao năm cánh.
Phía
trên đổ sữa chua mát lạnh cùng mứt việt quất,
đắp
thành một lớp
thật dày.
Ánh dương
bên ngoài vô cùng rực rỡ,
trảm
trải sàn
trong phòng khách được phơi đến ấm áp dễ chịu,
cũng chiếu sáng nửa
bên người của Sở Hạo Dương.
Cố Liên Phong đặt
tô
thủy
tinh xuống
trước
mặt Sở Hạo Dương.
Móc
ra
tài
liệu
lấy
từ
công
tylúc giữa
trưa,
vùi vào sô fa bên kia
mà đọc.
Chuyện
của
công
ty vừa
mới vào
tay,
vì
một
lần
nữa
làm quen
nhân viên,
hắn
còn
cố ý không
mởcuộc
họp báo
cáo
công
tác giữa kỳ,
khiến
cho
lòng
người
từ
trên xuống dưới bàng
hoàng
mộthồi.
Cố Liên Phong
cũng
là vô
cùng bất đắc dĩ,
những
chuyện
của
công
ty
còn xa
lạ
ngược
lạicũng không
có gì,
chủ yếu
là
năm
năm
này
thông
tin
thiếu
hụt quá
nhiều,
nhất
thời khó
có
thể bùlại.
Khiến
cho Cố Liên Phong phải
rất
cố sức.
Chỉ là loại chuyện này không có
biện pháp khác.
Hắn vừa nhìn vào văn
kiện
liền
cảm
thấy
trán
đau,
đặt đồ trong tay xuống xoa xoa
mũi,
liền
nhìn thấy
Sở Hạo Dương đang nhìn chằm chằm vào tô
trái
cây
trộn,
vẻ mặt nghiêm
túc giống
như đang tìm tòi nghiên cứu, không
động
cái nĩa.
Cố Liên Phong
liền
ném đồ
trong
tay qua
một bên.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Sở Hạo Dương
bị
hắn làm cho giật mình,
vô
thức quay về sau.
Vừa vặn dựa
tới cẳng chân của Cố Liên Phong.
Cố Liên Phong
tại
chỗ
này
của
cậu vô
tư đã quen,
vừa xem xong văn kiện,
liền
tự
tìm
tư
thếthoải
mái
cho
mình,
gần
như
nằm
nhoài
trên ghế sô fa,
đùi
cũng gác
lên.
Cố Liên Phong
mặt
mày khẽ động.
Chống
tay xuống
liền
ngồi dậy.
Gọi cậu: “Hạo Dương?”
Sắc mặt Sở Hạo Dương ngược lại rất
bình
tĩnh: “Hả?”
Cố Liên Phong
nhìn
cậu không
nói
lời
nào,
bỗng
nhiên duỗi
tay
nắm
lấy
cổ
tay
cậu,
Sở Hạo Dương
lập
tức
rụt về,
không
nghĩ
tới Cố Liên Phong dùng sức,
ngược
lại kéo
cậu đến gần
hơn.
“Làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?”
Sở Hạo Dương càng cố kéo
tay ra,
vẻ mặt có chút
bực
bội,
rốt cuộc nhịn không được nói: “Cậu
buông
tay?”
Cố Liên Phong thầm nghĩ kỳ quái, trước khi ra
cửa
Sở Hạo Dương còn đè
hắn trên tường
gặm một cái, hiện tại như
thế
nào lại sợ
đến
tránh
không kịp?
Nhìn
phản
ứng này của đối
phong, ngược lại là
hắn
giống
như
vô cùng dọa người.
Này lại khiến cho hắn không thoải mái.
Tay
lại
càng dùng
lực.
Sở Hạo Dương vốn vừa
mới khỏi bệnh,
cổ
tay không
có
nhiều sức,
bị
hắn dùng
lực kéo
mộtcái,
nửa
người
trực
tiếp
ngã vào
l*иg
ngực
của Cố Liên Phong,
chỉ
có
thể gắng gượng dùng
cùichỏ
chống xuống
ngực
hắn.
Lúc này Sở
Hạo
Dương
rốt
cuộc
nổi giận.
Nói chuyện cũng có chút
bộ dạng của Sở Hạo Dương——
“Cố Liên Phong!
Cậu mẹ nó có ý gì?”
Giọng
điệu
này
quả thật không
tính
là tốt, Cố
Liên
Phong rồi
lại
cảm thấy vui vẻ, ngửa đầu
cười
ha hả.
Bàn
tay kia ngược lại càng nắm chặt
hơn,
Sở Hạo Dương càng
tỏ vẻ không vui,
hắn lại càng mạnh
tay kéo người vào
trong ngực mình,
cuối cùng cả
hai cánh
tay cùng dùng
tới.
Sở Hạo Dương rốt cuộc
bị
hắn chọc ra
hỏa,
vốn đang kiềm chế,
nhưng sau khi phát
hiệnthể lực không
tốt căn
bản không làm gì được người
ta,
dứt khoát cho nắm đấm.
Cố Liên Phong thiếu
chút
nữa đánh nhau với cậu.
Sở Hạo Dương đá
bóng
từ nhỏ,
tố chất
thân
thể kỳ
thật
tốt
hơn
hắn,
chỉ là lúc này
bệnh,sức chiến đấu mới giảm
hơn phân nửa.
Nhưng cho dù
bệnh,
cũng có
thể ở
bệnh viện nháothành cái dạng kia,
nhưng lực phá
hoại không giống
bình
thường.
Cố Liên Phong náo loạn với cậu một
hồi,
thiếu chút nữa để cho người
thoát khỏi
tay,
thầm nghĩ như vậy sao được?Lập
tức ra chiêu,
áp cả người sang
bên kia,
đè người xuống dưới sàn,
mới có
thể xem như khiến đối phương ngừng ầm ĩ.
Sở Hạo Dương quả nhiên an
tĩnh.
Cố Liên Phong
còn
ngại
chưa đủ,
một
hai bắt
cậu phải
mở
miệng
nhận
thua: “Chơi đã?
Hả?Phục
hay không?”
Thấy Sở Hạo Dương
nghiêng đầu qua
một bên,
vẫn không buông
tha: “Có phục
hay không!Nói
mau!”
Sở Hạo Dương
bỗng nhiên quay đầu lại,
hung
hăng lườm
hắn một cấu,
đầu gối cong lên,muốn
trở mình.
May mà Cố Liên Phong phản ứng cực nhanh,
lập
tức chen đầu gối vào giữa
hai chân cậu,
đặt
trên đùi Sở Hạo Dương.
“Thế nào?
Còn chưa
hết
hy vọng?”
Qua một
trận ầm ĩ như vậy,
Cố Liên Phong đã có chútthở
hổn
hển,
tâm
tình rồi lại rất
tốt,
ánh mắt lại sáng cực kỳ.
Tâm
tính
hắn vốn
trẻ
hơn năm
tuổi,
chẳng qua là đột nhiên gặp phải
biến cố lớn như vậy,
mới không
thể không che đậy,
kỳ
thật vẫn là mê chơi mê nháo.
Hắn sao lại không hiểu Sở
Hạo
Dương
được? Mặt
mũi
so với trời còn
lớn,
cho
dù là
ở trước mặt hắn, cũng là
thường thường
tranh
cãi
một ra một
hai
ra hai, Cố
Liên
Phong bình thường chẳng
so đo
với
cậu,
lúc này tâm tình tốt, liền muốn chọc chọc cậu.
Sở Hạo Dương vẫn không
nói
lời
nào.
Chỉ
thở
hổn
hển.
Thở
hai
cái
liền
ho kịch
liệt.
Cố Liên Phong
cũng đã
toát
cả
mồ
hôi,
lúc
này
nhớ
tới
người bệnh
mới khỏe
hơn phân
nửa,
nêncũng không
muốn
náo
loạn
thêm
nữa.
Chẳng qua
là
hắn
có
chút kiệt sức,
đầu gối
muốn
nâng
lênrồi,
liền
mềm
nhũn
rớt xuống,
cách
lớp vải
mỏng
trượt qua bắp đùi
mềm dẻo,
trượt đến
nơi giữa
hai
chân đã
cứng đến không
còn
hình dáng.
Sở Hạo Dương nhịn không được ưỡn ngực lên,
phát ra một
tiếng rêи ɾỉ.
Cố Liên Phong
chống
lại
hốc
mắt phiếm
hồng
của đối phương,
lập
tức đứng
lên.
Thậm
chí
lui về sau
hai bước.
Nhưng
hắn lập
tức liền khống chế được.
Sở Hạo Dương vẫn
nằm dưới sàn,
chân
còn
có
thương.
Cố Liên Phong bình
tĩnh vài giây,
liền vẻ
mặt
tự
nhiên quỳ xuống,
vòng qua
cổ
cùng đầu gối đối phương bế đặt
lên sô fa.
Nghĩ
một chút lại cảm thấy không được, cũng không
thể cứ tiếp tục
để cậu…
như
vậy?
Sắc mặt Sở Hạo Dương lúc
trắng lúc đỏ,
cơn
tức
trào lên ngực,
dứt khoát không để ý nhiều như vậy,
kéo Cố Liên Phong liền cắn lên.
“Đừng náo.”
Cố Liên Phong lập
tức nắm chặt
hai cánh
tay của cậu,
vẻ mặt giống như
tức giận lại giống như
bất đắc dĩ.
“Đừng náo…”
Hắn nói lại lần nữa.
Lần này có
tác
dụng
hơn nhiều.
Bởi vì
hắn đồng
thời nắm lấy cái kia.
Tục
ngữ
nói
trước
lạ sau quen không phải không
có đạo
lý,
ít
nhất
lần
này
hắn
căn bản không kịp dùng đầu óc
ngẫm
lại bản
thân
muốn
làm gì,
bàn
tay
liền
tự
nhiên
mà xoa
nắn.
Xoa xoa
nắn
nắn,
bàn
tay giữ Sở Hạo Dương
cũng không
nới
lỏng.
Thời điểm
miệng bị
cắn,
hắn không
tự
chủ được
cắn
trở về,
thậm
chí không
tự
chủ được,
từmôi đến
cằm,
lại đến
cổ.
Thẳng đến
l*иg
ngực.
Hắn đã tìm
được
chốt
mở để có
thể nghe thấy âm thanh êm
tai
nhất.
Sau đó
hắn liền
tự nhiên mà
biết nên làm như
thế nào,
như
thế nào khiến cho
tiếng kêuhơi
trầm
thấp của đối phương
trở nên
trơn
trượt lại
trở nên khàn khàn,
thẳng đến khi không phát được
tiếng nào.
Chỉ có
thể dùng
tiếng kêu đứt quãng
tại cổ
họng để gọi
tên
hắn.
Có đôi khi
là “Liên Phong”,
có đôi khi đột
nhiên
nhảy
ra
một
câu,
“Chủ
nhân”.
Trong đầu Cố Liên Phong không
thể
nghĩ đến
thứ gì khác.
Vô sự
tự
thông*
mà đỡ
mình
tiến vào.
(*无师自通: k thầy cũng tự thông tỏ.)