Hai má Cố Liên Phong nóng lên.
Ngượng
ngùng đặt điện
thoại xuống.
Dù sao mười năm
chưa
từng
liên
lạc,
thoáng tỉnh táo, hắn mới
phát
hiện
mình
đùa
giỡn
không
đúng
lúc.
Ngày
hôm sau,
bệnh
cảm
của
hắn
càng
thêm
nghiêm
trọng,
rốt
cuộc vẫn phải đến bệnh viện,bác sĩ
làm kiểm
tra
cho
hắn,
nói
là viêm phổi,
lại bảo
hắn ở bệnh viện
mấy
ngày.
Trợ lý của
Cố Liên Phong
đã làm việc cho
hắn
nhiều
năm,
hai
người
ở chung hết sức ăn
ý, an
bài
cho hắn đâu vào
đấy,
lại
muốn
chìa
khóa,
trở
về lấy quần áo
cho hắn thay. Bác sĩ
điều
trị
chính
rất
trẻ,
ánh mắt nghiền
ngẫm
thoáng đảo
qua
trên
người
Cố Liên Phong,
một
bên ghi chép vào bệnh án,
một
bên thử dò
xét:
“Hai
người cùng một
chỗ
đã bao lâu? Cậu
ấy đối với anh
thật
dụng
tâm
a.”
Không dụng
tâm sao được?
Tôi nhưng là đại kim chủ phát
tiền lương a.
Cố Liên Phong bật
cười,
đang
muốn phủ
nhận,
rồi
lại
cảm
thấy vị bác sĩ
này
có ý
tứ khác vớihắn,
không khỏi phiền
lòng,
cười không
nói gì xem
như
chấp
nhận.
Buổi
tối
hắn vừa
mới
thu xếp ổn
thỏa,
chuẩn bị ở bệnh viện
trải qua buổi
tối đầu
tiên,
điệnthoại
liền đột
ngột vang
lên.
Là dãy số không có
tên người,
Cố Liên Phong
thuận
tay chấm dứt,
hơn nữa còn kéo vào sổ đen.
Nhưng
mấy
tiếng sau,
đã
là
nửa đêm
rồi,
trên
hành
lang đột
nhiên
truyền đến
một
trận ồn ào,tiếng bước
chân,
tiếng
tranh
chấp,
hỗn
loạn
cùng
nhau,
sau đó
cửa phòng
hắn bị
hung
hăng
mởra.
Cố Liên Phong lập tức bật
đèn
giường.
Một đám
người bác sĩ y
tá bảo vệ xa
lạ
chen vào.
Người kia đi vào đầu
tiên,
một
thân áo khoác
màu đen,
phong
trần
mệt
mỏi,
khí
thế bức
người.
Hắn liếc mắt liền nhận ra được.
Không
thể
tưởng
tượng được
thất
thanh
hỏi: “Hạo Dương?”
Sở Hạo Dương bình tĩnh nhìn hắn vài
giây, bỗng nhiên quay người ra ngoài, hơn nữa còn
đóng
cửa
lại.
Cố Liên Phong ở
trên
giường dùng vài giây đồng hồ
tiêu
hóa toàn bộ quá trình. Ngay sau đó
liền
mang
giày
bước
nhanh
ra ngoài.
Hành lang một lần nữa yên
tĩnh lại,
hơn nữa
trống rỗng.
Cố Liên Phong nhìn quanh
trái
phải
một lát, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, hắn theo mùi
thuốc lá
đi qua, ở
chỗ cầu thang liền tìm được Sở
Hạo
Dương
dang dựa
tường
hút
thuốc.
Cố Liên Phong vai kề
vai
cùng
cậu dựa vào tường, quay đầu quan sát đối
phương, không
cẩn thận nhìn thấy mấy sợi bạc
bên
tóc mai. Trong
lòng
không
thể
nói là cảm
giác
gì đang cuồn cuộn.
“Đã lâu không gặp.”
Hắn
bình
thản nói: “Nghe nói cậu ở Úc phát
triển không
tệ,
lần này
trở về,
chuẩn
bị ngốc
bao lâu?”
Hắn không nhận được câu
trả lời,
rồi lại nhận được một cái ôm.
Cùng
một nụ hôn.
Cuối
cùng
vẫn là Cố
Liên
Phong
đẩy
đối phương
ra,
hắn ho rung trời lệch đất. Nhưng vẫn không quên nắm chặt tay
đối
phương, một bên
cúi
đầu ho khan, một bên
giải
thích với
đối
phương: “Viêm phổi,
không
có gì, chính là sợ
lây bệnh cho cậu.”
Lúc được Sở Hạo Dương đưa
trở về phòng
bệnh,
Cố Liên Phong đột nhiên cảm
thấy mình có
tuổi rồi.
Không còn
tự
tin
tràn
trề,
đồ vật mình muốn cho dù
thế nào cũng sẽ không để rời khỏi lòng
bàn
tay.
Bởi vậy
hắn
nắm đối phương
rất
chặt.
Sở Hạo Dương ở
trong
nước
ngây
người nửa
tháng, trở về
Úc.
Sự nghiệp
sinh
hoạt
của cậu đều ở đó, không phải một sớm một
chiều là
có thể chuyển đi, thay đổi. Giống như tất cả
mọi thứ của Cố
Liên
Phong
đều
ở trong nước. Bọn họ
đều
là loại người ở
phía
trước tình cảm, nhất định phải trở
thành người vì
bản
thân
trước
tiên.
Thành
thục thỏa
hiệp, nhượng bộ, mài giũa, tìm kiếm mưu
cầu
vì cân bằng lợi
ích
tối đa, mà không phải liều lĩnh, không
từ thủ đoạn của
tuổi
trẻ
ngông
cuồng.
Thời
điểm
đang
chờ chuyến
bay
đến Melbourne,
Cố Liên Phong hút điếu thuốc cuối cùng,
đồng
thời
nhịn
không
được
tưởng tượng, nếu như năm
đó bọn họ
cùng
một
chỗ,
hiện
tại sẽ như
thế
nào.
Bản
tính
tính
toán
chi
ly
của
thương
nhân,
lại khiến
hắn
than
thở,
luôn
cảm
thấy
mình vốn bỏ qua
năm
năm,
cũng
là
lãng phí
mười
năm.
Máy
bay rốt cuộc cất cánh,
xuyên qua
tầng mây
trùng điệp.
Cố Liên Phong dần bình
tĩnh
lại.
Nhắm
mắt
liền
ngủ.
Mà khi
hắn một lần nữa mở mắt ra,
vậy mà lại ngồi
trong xe.
Hệ
thống lái lạc
hậu lại khiến
hắn
trong nháy mắt không nhớ rõ
hiện
tại là năm nào.
Cố Liên Phong nhìn sắc
trời lờ mờ ngoài cửa sổ,
cùng với
bãi cát đen ngòm cách đó không xa,vẻ mặt
hốt
hoảng,
như rơi xuống sương mù.
Hắn mở đèn xe,
móc ra điện
thoại kiểu dáng lưu
hành mười mấy năm
trước,
thấy đượcthời gian,
ngày,
tháng,
năm.
Ngay sau đó
lại
tắt
máy
nhìn bản
thân
trên
màn
hình.
Cố Liên Phong tuổi trẻ.
Không
biết qua
bao lâu,
trong lúc
hắn còn chưa rõ ràng lúc này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì,
ký ức
trong mười năm này đột nhiên
bắt đầu rời đi,
trở nên càng ngày càng mỏng manh,
càng ngày càng nhạt nhòa.
Thật
giống
như
hắn làm một giấc mộng kéo
dài,
hiện
tại
tỉnh
mộng,
hết
thảy
cũng
dần tiêu tán. Ký ức
thực
tế rồi lại
rõ ràng.
Cố Liên Phong—— Cố Liên Phong
một
lần
nữa biến
trẻ đang phân biệt
mười
năm
này
cùnghiện
tại,
rốt
cuộc
có bao
nhiêu
thứ
là
mình đang
nằm
mơ.
Cửa sổ bỗng nhiên bị
người gõ
vài cái.
Cố Liên Phong đột
nhiên bừng
tỉnh.
Nhìn khuôn
mặt đồng dạng
trẻ
tuổi
ngoài
cửa xe
lại
là
một
hồi
ngẩn
người
mặt không
cảm xúc,thời điểm Sở Hạo Dương
nhịn không được
móc điện
thoại
ra gọi,
rốt
cuộc
mở
cửa xuống xe.
Sau đó
hắn đã bị Sở Hạo Dương kéo đi,
bước
nhanh
trên bãi
cát.
“Ha
ha,
còn chờ gì nữa,
có chơi có chịu a Cố Liên Phong,
hiện
tại đổi ý đã không còn kịp rồi.”
Cố Liên Phong nhìn đồ vật
trong túi, lại
lần
nữa nhìn về phía Sở
Hạo Dương.
Trong
đầu
nảy ra một
loại
suy
nghĩ
không
thể
tưởng
tượng nổi.
“Tớ như
thế nào sẽ đổi ý?”
Hắn
bình
tĩnh
hỏi lại.
Sau đó quỳ xuống,
bắt đầu
thắp
từng
ngọn
nến.
Chờ đến khi
toàn bộ
chín
mươi
chín
ngọn
nến đã được
thắp xong,
trời đã
tối
hắn.
Sở Hạo Dương sốt ruột đá
đá cát.
Bởi vì,
chủ
nghĩa
hoàn
mỹ
của Cố Liên Phong
lại
tái phát,
tuy
rằng
tìm
hàng so ba
nhà*,
mua
nếnchống gió
tốt
nhất,
nhưng
là
nhìn không được đối phương
hành
hạ
như
thế
a?
(*Nguyên văn 货比三家: hoá so tam gia = Một thành ngữ thường được sử dụng cho người mua, có nghĩa là người mua nên tham quan nhiều của hàng và so sánh chất lượng giá cả từ nhiều nguồn khác nhau để mua được hàng giá tốt chất lượng cũng tốt.)
Một
hồi
cảm
thấy
cái
này
hơi
lệch,
một
hồi sẽ
cảm
thấy
cái
này bị
lúc
lắc,
lại
cẩn
thận
từng
ly
từng
tímột
lần
nữa
thắp sáng
cho
những
ngọn
nến bị gió biển
thổi
tắt,
không bày đống
nến
trên
cát
nàythành
một
tác phẩm
nghệ
thuật
hoàn
mỹ
thì không dừng
tay.
Sở Hạo Dương vì
phong độ
hy sinh nhiệt độ, ăn
mặc
vô cùng tiêu sái, bị
gió
biển
thổi
đến nước mũi đều sắp
chảy
xuống rồi.
Cậu đứng đó
run
lập
cập,
động
tác
chậm
như
rùa
của Cố Liên Phong
lại khiến
cậu
hoài
nghi đối phương
có phải
là đang
chỉnh
cậu
hay không.
Nhất
là khi
cậu
hạ
mình*,
bị đông
cứng đến sắp không
chịu được
mà
chủ động đưa
ra
hỗ
trợ,
kết quả bị
hung
hăng ghét bỏ.
(*纡尊降贵 hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp; hạ mình)
Gió biển phần phật thổi tung mái tóc, tiếng sóng biển ập vào
bãi
cát từng đợt.
Rốt
cuộc,
thắp sáng
ngọn
nến
cuối
cùng sơ ý bị
thổi
tắt,
ấm áp
lan
tỏa
trên bờ biển
tối đen.
Cố Liên Phong
liền đứng ở giữa
trái
tim
thật
lớn,
gương
mặt
tuấn
tú
nhã
nhặn
cũng bởi vì ánh
lửamà
nhiễm
một
chút độ
nóng.
Đồng
dạng,
ánh
mắt hắn cũng ánh lên
nghìn nghìn vạn vạn
tia
sáng.
“Sở Hạo Dương,
cậu qua đây.”
Cố Liên Phong ra lệnh.
Sở Hạo Dương đứng bên kia
đá cát, động động cánh tay, giống
như muốn chỉnh
lại quần áo, rồi lại
hung
hăng
kìm
chế,
giả bộ như
chẳng hề
để ý
cười
nhạo
đối phương: “Tớ
còn
tưởng
rằng
cậu
muốn
kéo dài đến hừng đông. Cậu đứng đấy.”
Cậu
móc điện
thoại
ra,
khóe
miệng
ngậm
cười,
vòng quanh
trái
tim
cực
lớn
chụp ảnh Cố Liên Phong.
Cố Liên Phong đứng im,
ánh
mắt
nhưng vẫn
luôn đuổi
theo
cậu.
Sở Hạo Dương dần lộ
vẻ khó xử,
cậu
mơ hồ
cảm
thấy,
Cố Liên Phong
dường
như
đã biết cái gì.
Không khỏi một
hồi
tâm
hoảng ý loạn,
lắc lắc
tay: “Được rồi được rồi,
bỏ qua cho cậu lần này,
một câu xong việc,
tốc chiến
tốc
thắng.”
Sau đó
cậu
cẩn
thận đi vào
chính giữa,
đứng
cách Cố Liên Phong
một
mét.
“Cậu nói đi.”
Cậu
cố gắng khống
chế giọng
nói
cho bình
tĩnh.
Cố Liên Phong đột nhiên tiến lên một bước nắm
chặt
tay
cậu,
đặt bên miệng chạm một cái.
“Cảm ơn cậu đã
thích
tớ.”
Giọng nói ôn nhu dường như
trong nháy mắt
thổi
tan vô số ánh lửa nhảy lên
trong gióbiển cuồng liệt này.
Trong
lòng
Sở Hạo Dương lộp bộp, giọng nói có
chút
run
rẩy,
nhưng
vẫn
mạnh
mẽ chống đỡ cố
ý khích hắn: “Lời thật lòng hay đại
mạo
hiểm
bản thân cậu đã
chọn
đại
mạo hiểm,
lúc này đừng nói cho
tớ biết là cậu
chơi
không nổi
a.”
Gió biển thổi tóc cậu có
chút
tán loạn,
nếu không
cậu như thế nào
đoán
không ra
biểu
tình
của Cố Liên Phong đây?
Mẹ kiếp,
không nên a.
Cố Liên Phong hỉ nộ
bất định từ trước đến nay
cũng
chưa
bao
giờ là đúng với
Sở Hạo Dương.
Cũng
xác thực như thế, cậu lập
tức
nghe
thấy
đối phương
nén
cười
nói ra câu
tiếp
theo: “Cậu nhớ
lầm.”
Nhớ
lầm?
Cố Liên Phong đột
nhiên
lấy
ra
một
micro
mini
trong
túi quần,
giọng
nói
của Cố Liên Phong được phóng đại xuyên qua gió biển gào
thét,
vang vọng khắp bãi
cát: “Cậu
nghe
lầm,
tớ
chọnlà
lời
thật
lòng,
không phải đại
mạo
hiểm.”
Sở Hạo Dương ngây ngốc.
Bên
tai đột
nhiên vang
lên
tiếng ầm ĩ
cùng
cười
to.
Bạn
của
hai
người bọn
họ
cậu
mời
tới xuấthiện kịp
thời
chuẩn xác,
tháp
champagne,
tháp bánh
ngọt,
đèn
l*иg đủ
màu sắc
cùng bàn dài
tựchế,
giống
như ảo
thuật xuất
hiện
trên bãi
cát.
Nhưng không
có
người để ý đến ong
mật
nhỏ
cần
cù vất vả kia.
Sự chú ý của mọi người đều đặt
trên
hai
người
bọn
họ cùng trái tim thật lớn
này.
Tiếng
kinh
hô không
ngừng
vang
lên:
“Cố
thiếu
thích chính là Sở
thiếu?”
“Thế giới này
thật
biết đùa.”
“Thật
hay giả?”
“Cố Liên Phong không
thể nào a!”
“Ông
trời ơi ông
trời ơi,
tớ có nên
thu phí ngậm miệng
hay không a!”
Còn có quan hệ
gần gũi, trực tiếp nâng ly rượu làm
động
tác
mời rượu với bọn họ.
“Thâm
tàng
bất lộ nha Cố Liên Phong.”
“Ha
ha
ha,
quả nhiên chỉ có Cố Liên Phong mới
bắt được Sở Hạo Dương.”
“Động phòng động phòng,
đêm nay liền động phòng.”
Tuy rằng tình cảm ngàn vạn lần
tưởng tượng trong đầu thật sự
xuất
hiện
trước mắt, Sở
Hạo Dương
rồi lại không có suy
nghĩ
thuận nước đẩy
thuyền, miệng
người
xói
vàng*.
(*Nguyên văn 众口铄金
chúng khẩu thước kim: chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.)
Ngược
lại
tâm
hoảng ý
loạn đến không xong,
giật
lấy
micro
cài áo
trong
tay Cố Liên Phong,
lớntiếng giải
thích bọn
họ
là đang đánh
cuộc,
chơi
lời
thật
lòng đại
mạo
hiểm,
hiện
tại
là
hiểu
lầm.
Nhưng đám bạn
rồi
lại
cười
rộ
lên.
Một
hai không
ngừng:
“Sở
thiếu,
cậu nói không
tính,
một màn này là của Cố
thiếu a.”
“Chúng
tớ đều là Cố Liên Phong gọi
tới,
sao có
thể
bị một câu của cậu đuổi đi.”
“Đúng a,
không phải Cố Liên Phong đã nói rồi sao,
cậu ấy là lời nói
thật lòng,
ha
ha
ha,
Sởthiếu mời nhận
thua.”
Sở Hạo Dương cho dù
thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng, nhưng cậu càng không thể giải thích rõ ràng chính là, những người đột nhiên xuất hiện này——
tất cả đều
là cậu dùng danh nghĩa Cố Liên Phong mời tới.
Sở Hạo Dương rốt cuộc không thể không nhìn về
phía
Cố Liên Phong.
Có
chút
chật vật
thấp giọng
nói: “Tớ vốn
chỉ
muốn đùa
một
chút…”
Cố Liên Phong đưa tay qua, từng chút từng chút luồn ngón tay
mình
vào
từng
ngón
tay của đối phương.
Ái
muội
cọ
cọ
mũi
cậu.
Giọng điệu ôn nhu lại khiến Sở Hạo Dương
hãi
hùng khϊếp vía.
“Tớ không giận,
ngược lại phải cảm ơn cậu.
Cảm ơn cậu
thích
tớ như vậy,
tớ quyết định đáp lại cậu,
nếu như cậu đồng ý với
ba điều quy ước với
tớ,
tờ
từ
hôm nay
trở đi,
từ nay về sau cùng cậu một đời một
thế.”
Sở Hạo Dương đã
không có
biện
pháp
dùng
lý trí phán đoán lời
Cố Liên Phong
nói là có
ý gì.
Trong
lời
nói có cạm
bẫy
nào hay không.
Bởi vì Cố Liên Phong đột
nhiên
hôn
cậu.
“Cho cậu chút ngon ngọt
trước.
Mùi vị
thế nào?
Cậu đồng ý không?”
Sở Hạo Dương nhìn ánh mắt
nghìn nghì vạn
vạn
tia sáng của đối phương:
“Cậu
có ý
gì.”
“Tớ có
ba yêu cầu.”
Cố Liên Phong gần
thêm một
bước,
thấp giọng nói: “Thứ nhất,
trứơc ngày chúng
ta
tử vong,
không cho phép có chút mảy may
hoài nghi cùng không
tín nhiệm với
tớ,
lại càng không chấp nhận nghe lén điện
thoại của
tớ,
xếp người vào
bên cạnh
tớ,lắp máy nghe lén.
Thứ
hai,
không cho phép có chút mảy may giấu giếm
tớ,
lại càng không cho phép lừa dối
tớ,
chút kinh
hỉ không
tính.
Cãi nhau
tức giận không cho phép
thăng cấptình
thế,
liên lụy đến công việc.
Đương nhiên cãi nhau cũng không cho vượt quá
ba ngày.Còn có điều
thứ
ba…
cậu phải
tiếp nhận một sở
thích nhỏ của
tớ,
trong giới
hạn chịu đựng của cậu,
nguyện ý cùng
tớ
tìm kiếm cực
hạn lạc
thú của
thân
thể.”
Cố Liên Phong giơ ba
ngón
tay
trước
mắt
Sở Hạo Dương: “Ok không?”
Sở Hạo Dương vẫn ở trong
trạng
thái
mặt
ngoài
tỉnh
táo
bên trong
mơ hồ.
Căn bản không
rõ “ba điều ước định”
rất
có
tính
công kích
này
của Sở Hạo Dương
từ đâu
mà đến.
Trong
đầu
cậu chỉ có
một
cái.
Cậu bị Cố Liên Phong
hôn
rồi!
Mẹ kiếp,
cậu vừa
bị Cố Liên Phong
hôn!
Hôn một cái ròii
hôn một cái rồi!
Có
lẽ
là
cậu
trầm
mặc
thời gian quá
lâu,
Cố Liên Phong
cho
là
cậu không
chịu ký
tên vào quy ước
mất
nước
nhục quốc*
này,
ranh giới đèn
cạn dầu
lại
tiến
thêm
một bước: “Nếu
lúc
này
cậu gật đầu đồng ý,
tớ sẽ
nói
cho
cậu
một bí
mật.”
(*丧权辱国 tang quyền nhục quốc: mất quyền hành, làm nhục nước.)
Sở Hạo Dương nghiêm
mặt,
vô thức hỏi: “Bí mật
gì?”
“Tớ yêu cậu.”
…………………………………….
Sói: Sau bao nhiêu ngày loạn lên loạn xuống thì cuối cùng cũng đã kết thúc rồi *tung hoa tung bông*