Chương 15

Hắn và Sở Hạo Dương,

phải dừng ở đây.

Lý do quá nhiều,

bọn

họ không

thích

hợp,

dùng

tiêu chuẩn người yêu để xem,

từ

tính cách đến

tam quan,

có quá nhiều mâu

thuẫn khó có

thể điều

hòa.

Hắn không

biết

bọn

họ cứ

tiếp

tục như vậy sẽ có kết quả gì

tốt.

Quan

trọng

hơn

là,

hắn không

hy vọng Sở Hạo Dương

tiếp

tục xuống dốc

như vậy.

Cố Liên Phong thật sự tin

rằng

bản

thân

mình

sẽ không sinh ra ý tưởng

gì quá phận đối

với

bạn bè thân thiết của mình, nhưng sự thật lại

là,

hắn trực tiếp lên giường

cùng

đối phương, không chỉ một

lần.

Như vậy chỉ có

thể vì một lý do.

Sở Hạo Dương đã

thay đổi đến mức không còn là Sở Hạo Dương mà

hắn

biết.

Hắn cũng không muốn

bản

thân

biến

thành

thứ chính mình cũng không nhận ra.

Cố Liên Phong

ngồi bên giường

hút xong

một điếu

thuốc,

rời giường bắt đầu

mặc quần áo.

Lưu loát đeo

thắt lưng,

cài

từng nút áo

từ

trên xuống dưới,

sau đó chỉnh lại ống

tay áo cùng cổ áo,

Cố Liên Phong phát

hiện

hắn

bất

tri

bất giác đã

hoàn

toàn quen

thuộc phươngthức làm việc cùng cách ăn mặc của

hiện

tại,

“năm năm

trước”

trong ký ức dần giống như chân chính năm năm

trước.

Cố Liên Phong

mở

cửa

ra

ngoài,

quay đầu

nhìn

lại,

theo

thói quen vòng về,

chẹn

lại góc

chăn

tánloạn

cho Sở Hạo Dương.

Chống

tay ở

trên

cao

nhìn đối phương

trong

chốc

lát.

Sau đó đứng dậy

cũng không quay đầu

lại

mở

cửa đi

ra.

Bởi vậy

hắn không phát

hiện,

ngay sau khi

hắn quay người,

Sở Hạo Dương lặng lẽ mở mắt.

Cố Liên Phong trực tiếp đi tới

căn

hộ của Sở

Hạo Dương,

bắt

đầu thu dọn đồ

đạc của mình, thu dọn rồi

mới

phát

hiện,

vậy

mà căn bản

không có

bao nhiêu

đồ. Cố Liên Phong cũng cất vào

bộ sạc cùng con chuột máy tính, phát giác chuyện

hắn cho rằng ít

nhất

phải

đến

mấy tiếng

mới có thể

chuẩn bị

xong

hiện

tại cũng đã hoàn thành.

Cố Liên Phong không

thích do dự không dám quyết,

sau khi ý

thức được

cái gì

cũng đã

thu dọn xong,

hắn đương

nhiên

nhấc va

li,

đi

tới

cửa.

Căn phòng quen

thuộc

như vậy,

ảnh

chụp

haingười bọn

họ vẫn

an

tĩnh đứng bên

cạnh

tivi

trong phòng khác,

Cố Liên Phong

thu

hồi ánhmắt,

vẫn

là buông va

li,

đi đến ban

công

hút

một điếu

thuốc.

Sau đó

là điếu

thứ

hai.

Thẳng đến khi

hút

hết bao

thuốc

còn dư

lại

hơn

một

nửa.

Trên đất

rơi đầy

tàn

thuốc,

Cố Liên Phong dụi điếu

cuối

cùng

trên

tấm

thủy

tinh,

buông

ngóntay

mặc

cho



rơi xuống đất.

Sau đó phủi phủi vạt áo

cùng ống

tay áo.

Hắn cần phải đi,

theo đạo lý Sở Hạo Dương

hiện

tại cũng đã

tỉnh,

nhưng một cuộc điệnthoại rồi lại không gọi

tới,

cũng không về nhà.

Cố Liên Phong vẫn chưa đi, hắn

vào

phòng

bếp,

vén

tay áo lên, bắt

đầu

nấu cơm.

Lý do là

bản

thân đói

bụng,

nhưng vì

thói quen,

hắn chẳng những làm cho mình một phần,còn làm dư ra cho Sở Hạo Dương.

Chờ đến khi bày

toàn bộ đồ ăn

lên bàn

hắn

mới ý

thức được điều

này,

lập

tức không

có khẩu vị ăn

cơm,

cũng không

thấy đói bụng

nữa.

Cố Liên Phong rốt cuộc vẫn nhấc va

li lên, đi

thẳng ra

ngoài.

Khả năng có người sẽ

bởi vì

tình cảm mà vấp ngã không gượng dậy nổi*

hoặc là sầu khổ không vui

hoặc là

tính

tình

thay đổi

thật lớn.

(*Nguyên văn 蹶不振 ý là một khi té ngã liền k đứng dậy được, gặp một lần thất bại cũng k còn phất chấn, thất bại hoàn toàn.)

Cố Liên Phong sẽ không.

Sở Hạo Dương

cũng sẽ không.

….

Bọn

họ lần nữa gặp mặt đã là nửa năm sau.

Trong nửa năm này,

bọn

họ chưa

từng chủ động liên lạc với nhau.

Cũng

vô cùng trùng hợp dời đi

mỗi một cơ

hội

có khả năng chạm mặt.

Cố Liên Phong thỉnh

thoảng nhớ

tới,

có lẽ cũng có

mấy phần phiền

muộn,

nhưng quay đầu

rồi

lại nói nói cười cười, rất nhanh liền biến mất.

Nhưng

hắn cũng không

tiếp

tục

truy cứu ký ức năm năm của mình rốt cuộc đi nơi nào,

nói không chừng có một ngày sẽ

tự động nhớ ra,

hoặc

hắn là

thật sự “xuyên việt”

từ năm nămtrước đến

hiện

tại cũng không chừng?

Trong

lúc đó

có qua bệnh viện

mấy

lần,

sau khi xác

nhận

thân

thể khỏe

mạnh,

Cố Liên Phongliền

ném

mọi gút

mắc

ra sau ót.

Bắt đầu chuyên

tâm vào công việc.

Trong buổi

họp báo ký kết ở

công

ty bọn

họ,

dưới sự bao vây bởi vô số

máy ghi

hình

cùngmicrophone,

Cố Liên Phong đứng dậy vội vàng

cài

lại

nút âu phục,

bắt

tay với đối

tượng

hợptác.

Sau đó

cùng

nhau giơ

lên giấy

tờ

thỏa

thuận vừa

mới ký

tên để

chụp ảnh.

Đúng lúc này,

ánh mắt quét qua đám người,

liền rơi vào một nơi nào đó ở phía dưới.

Sở Hạo Dương giống

như biết được

hắn

nhìn

thấy

mình,

giơ

ly

rượu

lên,

tự

nhiên

ra

hiệu vớihắn.

Cố Liên Phong

nhanh

chóng dời

mắt.

Sau khi buổi

họp báo

chấm dứt,

hắn

cố ý ở

chỗ khu vực

nghỉ

ngơi

của khách

liền

tìm được Sở Hạo Dương đang

ngồi

trên sô fa

trò

chuyện với

ai đó.

“Đã lâu không gặp.”

Cố Liên Phong cầm ly rượu đưa cho cậu,

ra

hiệu cậu

tán gẫu một chút.

Sở Hạo Dương

lập

tức đứng

lên,

gật đầu với

những

người khác,

liền

theo Cố Liên Phong đitới ban

công.

Gió

mát đêm



thổi

tan khô

nóng bởi vì

nhiều

người

tụ

chung

một

chỗ

mà sinh

ra.

Cố Liên Phong quay người

tựa lưng ở

lan

can,

nghiêng người nhìn về phía Sở

Hạo Dương:

“Không nghĩ tới hôm

nay

cậu sẽ tới.”

Sở Hạo Dương

cười

một

tiếng.

Nụ

cười

này,

không

chút

trói buộc* khác xa

trong ấn

tượng

của

hắn.

Cố Liên Phong đặt

ly

thủytinh bên

môi,

qua vài giây

liền uống

hết.

(*Nguyên văn 飞扬不羁 phi dương bất ly: người trẻ tuổi tính cách đành hoàng, tùy tâm sở dục, k bị hạn chế, câu thúc, k bị trói buộc..)

Sau đó

hắn

nghe

thấy Sở Hạo Dương

nói: “Là

cố ý đến gặp

cậu.”

Đèn màu cùng âm

nhạc

dưới

sân

cỏ ngoài trời thoáng

cái

trôi

xa.

“Ngày mai

tôi phải đi rồi.”

Sở Hạo Dương một

tay cầm ly,

một

tay

tùy ý đút

túi quần,

ánh mắt

hướng về phương xa.

Rất

nhanh

lại

rơi xuống

người

hắn,

cũng không

có ý định úp

mở*,





thẳng

thắng

nói

cho

hắn biết: “Đến Melbourne* gây dựng sự

nghiệp,

định

cư,

bắt đầu

lại

một

lần

nữa.”

(*Nguyên văn 卖关子 bán mại tử: úp mở; lấp lửng; gây khó dễ; bắt chẹt.)

(**là thủ phủ và thành phố lớn nhất bang Victoria, và là thành phố lớn thứ hai ở Úc.)

Cố Liên Phong trầm mặc một hồi: “Nửa năm

này

không

thấy

cậu

ra mặt, thì ra

đều là vì

chuẩn

bị những

thứ này sao?”

“Phần lớn là vậy,

còn một phần nhỏ khác,

chính là vì để

tránh cho chúng

ta lúng

túng.”

Sở Hạo Dương đặt ly xuống

ban công

theo phong cách Rococo*.

Nghe

thấy Cố Liên Phong nói như vậy——

(*Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18.)

“Có cần phải như vậy không?

Cậu cùng

tôi cũng không phải người của nhi nữ

tình

trường.”

“Tôi

biết cậu không phải.

Quan

hệ giữa

tôi và cậu

biến chất,

nguyên nhân phần lớn là vìtôi.

Năm năm này phát sinh nhiều chuyện như vậy,

thật xin lỗi.

Cậu

biết

tính cách

tôi lúctrước

tương đối ác liệt,

có đôi khi làm việc chỉ cần mục đích,

không

từ

thủ đoạn.

Tự cho làthích cậu liền vô cùng ghê gớm,

mấy năm này uy

hϊếp lợi dụng lừa gạt giất giếm đều đã dùng,

hiện

tại suy nghĩ lại,

cảm

thấy vô cùng

hổ

thẹn.”

Cố Liên Phong

hơi

ngẩn

ra.

Cảm

thấy Sở Hạo Dương

thay đổi không ít.

Chẳng qua

chuyện

của

năm

năm

này

hắn

chỉ

nghe

thấy

cùng suy đoán,

không

trải qua,

cũng không

thể

thật sự đồng

cảm.*

(*Nguyên văn 感同身受 cảm đồng thân thụ: dù chưa tự mình trải qua, nhưng cảm thụ cũng giống như mình đã từng trải qua, đồng cảm.)

Cho

nên

cũng

chỉ



thể

nói: “Không

cần

như vậy.”

Lại

hỏi: “Như vậy cậu về sau không có ý định về nước sao?”

Sở Hạo Dương

nói: “Nếu

như

tôi ở bên kia phát

triển

tốt.

Cha

tôi

cũng sắp

tái

hôn

rồi,

bên

cạnh ông



người

chăm sóc,

tôi

cũng không

cần quan

tâm

nhiều.

Tôi biết

cậu đối với

tôi

hoàn

toàn không

chút

tình

cảm dư

thừa,

trước kia

chỉ

là vẫn

luôn không

từ bỏ ý định



thôi,

nếu

như

tôi không vượt quá giới

hạn,



lẽ

chúng

ta bây giờ

còn



thể



anh em.”

Cố Liên Phong

chủ động

cụng

ly

rượu

trong

tay

cậu: “Trọng

lượng

của

cậu ở

trong

lòng

tôi vẫnrất

nặng,

không

cần

tự

coi

nhẹ

mình.

Chúc

cậu ở Úc gây được

tiếng vang khiến

người kinhngạc*,

tiền đồ

rạng

rỡ.”

(*Nguyên văn 一鸣惊人 nhất minh kinh nhân: người bình thường chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hành động khiến mọi người phải kinh ngạc.)

Lập

tức uống một

hơi cạn sạch.

Sau

một đêm

này,

Cố Liên Phong không

còn

tin

tức

của đối phương.

Chẳng qua

là gián

tiếp

nghe

người khác

nhắc

tới,

Sở Hạo Dương sau khi gian khổ

lập

nghiệp,trải qua

mấy

lần

chìm

nổi,

đã

từ

một

thanh

niên

ngông

cuồng

rồi

lại

tham vọng

hoài bão,

biếnthành

một

thương

nhân

nho

nhã

trưởng

thành

lão

luyện.

Mười năm như mộng.

Cố Liên Phong không

nghĩ

tới

thời gian

nhanh

như vậy.

Dường như chỉ một cái chớp mắt,

đã

trôi qua

thật lâu.

Trong mười năm này,

sự nghiệp của Cố Liên Phong gặp nhiều sóng gió,

rồi lại càng ngày càng nhiều.

Thỉnh

thoảng nửa đêmtỉnh mộng,

hắn cũng sẽ nhớ

tới Sở Hạo Dương.

Không

thể không nói,

người vừa đi,

liềnbặt vô âm

tín,

ngược lại khiến cho Cố Liên Phong để lại ấn

tượng không

thể xóa nhòa.

Hắn vốn

tưởng rằng

theo

thời gian

tăng dần,

hai người ít nhất có

thể khôi phục lại quanhệ

bạn

bè,



thể còn sẽ có một chút khả năng khác mà lúc

trước

hắn không chịu

thừa nhận.

Nhưng ai ngờ,

Sở Hạo Dương có

thể quyết

tuyệt như vậy,

dứt khoát như vậy?

Cũng

có lẽ

đối

phương trong năm năm

hắn

không

biết, đã

nếm thử quá nhiều lần?

Cố Liên Phong rất ít

nghĩ

tới

những

thứ

này,

một khi nhớ tới

rồi

vẫn như cũ

không khỏi phiền muộn.

Năm đó

hắn cũng chỉ là ngủ một giấc,

bẵng một cái gì đi năm

tuổi,

bạn

tốt

biến

thành

hão cơ

hữu*,

bản

thân cong như kẹp giấy,

lại còn

thêm khuynh

hướng S.

(*好基友 bạn gay^^.)

Ngoại

trừ sự nghiệp

bớt đi năm năm dốc sức,

hắn dường như chẳng kiếm được chút lời nào.

Cố Liên Phong

nằm

trên giường

thật sự

ngủ không được,

lái xe

trở về

căn

hộ

nhỏ kia.

Tất

cả đồ dùng

trong

nhà vẫn

là bộ dạng

của

năm đó,



lừa gạt Sở Hạo Dương sửa sang

lạicăn

hộ

nên

cũng không

thể không bày

ra,

Cố Liên Phong vượt qua

thùng giấy đóng gói đặt

lộn xộn dưới sàn

trực

tiếp đi vào phòng

ngủ.

Trên giường phủ

một

tầng xám

mỏng,

xem

ra

nhân viên dọn phòng

cũng không

theo yêu

cầucủa

hắn

mỗi

tuần dọn dẹp đồ

trên giường.

Cố Liên Phong



chút khiết phích,

sẽ không

ngồitrên giường,

dạo

một vòng quanh phòng

ngủ

rồi

lại

ra

ngoài.

Hắn mang

theo một cái usb,

cắm vào

tivi,

màn

hình rộng lớn lập

tức nhảy ra một loạt

hình ảnh

thu nhỏ của video.

Cố Liên Phong đang

muốn

tùy

tiện

mở

ra

một

cái.

Điện

thoại

trong tay

đột

nhiên

vang

lên.

Cố Liên Phong

nhìn qua dãy số xa

lạ kia,

cùng

hiển

thị ghi

chú “Melbourne”,

vậy

mà không

lậptức

nghe

máy.



cuộc điện

thoại

này vang

lên ba

tiếng

liền

cắt đứt.

Trong

mười

năm

này

cũng không phải



chưa

từng



cuộc gọi đến

từ “Melbourne”.



lần

là đêm khuya,



lần

là Cố Liên Phong say

rượu,



lần



hắn đang

tiến

hành

một

hội

nghị buôn bán quan

trọng,

còn



hai

lần…,

chính

là Cố Liên Phong

cố ý không

tiếp.

Đây là cuộc điện thoại thứ mười lăm

mười

sáu,

dãy

số giống nhau như đúc.

Cố Liên Phong vẫn không tiếp.

Nhưng

ngay sau đó,

hắn gọi

ngược

lại.

Thẳng đến khi gọi đến

lần

thứ ba,

bên kia

rốt

cuộc

thông.

Là giọng nói của một phụ nữ lớn

tuổi,

nói

tiếng Anh,

xin lỗi với

hắn,

nói vừa gọi nhầm số.

Cố Liên Phong

ngẩn

người,



thức

hỏi

ngược

lại

một

câu

tiếng Trung: “Cô

nói gì?”

Bên kia lập

tức dùng

tốc độ chậm lại lặp lại một lần nữa.

Điều

này nói rõ

đối

phương nghe hiểu tiếng Trung,

rồi lại cố

ý dùng tiếng Anh trả lời

hắn.

Trong

lòng Cố Liên Phong dâng

lên

một

loại

hưng phấn

trò đùa dai sắp được

như ý.

Ra vẻ u buồn,

thấp giọng: “Cô

nói



cũng không

nhận

ra

chủ

nhân

của số điện

thoại

này sao?”

Công

tác một tháng này của hắn

đều

vô cùng mệt nhọc, cảm mạo

nặng

thêm

rất

nhiều, giọng nói khàn đặc, cộng thêm giọng điệu khác thường

của hắn, khiến

người

ta cảm thấy một loại nặng nề:

“Cô

có thể xác

nhận

điều

này

không? Cố

tiên sinh

trong

hôn

mê nhiều lần lặp đi

lặp lại hai chữ

‘Hạo

Dương’, chúng

tôi cũng là căn

cứ vào cái này

mới

tìm thấy số di

động

này trong

điện

thoại

của

ngài

ấy.”

Bên kia đột nhiên một

hồi

tạp âm,

tiếp

theo,

một giọng nói có chút quen

thuộc vang lên,hơn nữa dùng là

tiếng Trung có chút không lưu loát: “Tôi là Sở Hạo Dương,

anh nói cậu ấy làm sao?”

Khẩn

trương vi diệu của Cố Liên Phong

hạ xuống,

tiếp

theo là

tỉnh

táo lại nghiêm

túc nghĩ ra lời nói dối: “Sở

tiên sinh?

Ngài ấy

hiện

tại đang ở

bệnh viện,

tình

huống đặc

biệt không xong,

chúng

tôi cảm

thấy Cố

tiên sinh có

thể sẽ

hy vọng được

thấy ngài một lần…”

Hắn còn chưa nói đến phần sau,

rốt cuộc không kìm chế được mỉm cười,

cảm

thấy mình sắp diễn không nổi nữa.

Đang

muốn

“surprise”

vạch

trần

sự thật,

điện

thoại

đã “tít”

một tiếng

cúp máy.