Chương 14

Cũng

không

phải

cái

loại

“nhật

ký”

bản thân Cố Liên Phong phải tìm thật lâu.

Mà là một rương đựng đầy đồ chơi

tình

thú.

Mặt Cố Liên Phong đều

tái rồi.

Trong khoảng

thời gian

này

hắn vẫn

luôn

cố gắng khép

lại

cánh

cửa đã

mở

một

nửa kia

trở về.Đột

nhiên không kịp phòng

ngừa

nhìn

thấy

nhiều đồ vật

như vậy,

rất



một

loại

cảm giác

thất bại

trong gang

tấc.

Tay

hắn đυ.ng vào

những

thứ kia,

đột

nhiên

nhớ

tới

cái gì,

nhảy dựng

lên

chạy vào phòng

tắm,

tỉmỉ

cọ

rửa

ngón

tay

mấy

lần,

lau khô,

tìm

một đôi bao

tay

mang vào,

mới bắt đầu

lật xem đồ vậttrong

rương.

Qua

một

lúc,

tầm

mắt

lập

tức

mở

rộng không ít.

Hơn nữa

hắn có dự cảm,

cánh cửa kia liền không có khả năng đóng lại nữa rồi.

Bởi vì

hắn

tìm

thấy

những

thứ khác

trong

rương——

Máy nghe

trộm

bị

tháo ra,

mấy cái dây cáp,

thẻ nhớ

bị gãy,

hai lọ

thủy

tinh 5ml đựng

thứ chất lỏng vờ như không

biết

tên,

mấy viên

thuốc nhỏ khả nghi,

còn có…

mười cái

thẻ cứng.

Mỗi một cái đều viết đầy chữ ở

trên.

Chữ

của Sở Hạo Dương.

Phải

nói

là kiểm điểm——

“Honey,

em đã cảm nhận được sai lầm của mình một cách sâu sắc.

Lắp máy nghe lén chỉ vìbảo đảm nhà chúng

ta an

toàn.

Để

tỏ lòng

thành nhận sai,

tối

hôm nay

tùy anh xử

trí.”Đằng sau nét chữ cứng cáp

tiêu sái còn cứng rắn

bỏ

thêm

hai chữ

tình yêu nhỏ

bé,

Cố Liên Phong nhìn

thấy đều có chút xấu

hổ.

Còn có rất

nhiều rất

nhiều cái

khác.

Đều là thư

xin

lỗi sau đủ

các

loại

tìm đường

chết

của Sở Hạo

Dương.

Cố Liên Phong nhìn chai thủy tinh kia, viên thuốc

không

biết

tên,

khóe

miệng giật giật.

Nhanh chóng đọc xong,

sau đó dựa

theo

thời gian ký

tên*

tìm được

tờ đầu

tiên,

thời gian đã là

hai năm

trước rồi——

(*Nguyên văn 落款 lạc khoản: Hàng chữ ở góc

bức tranh,

bức

trướng

ghi năm

tháng

tên

họ tác giả, do chính

tác giả viết.)

“Cố Liên Phong,

em là nghiêm

túc

thích anh,

cảm ơn anh đã cho em cơ

hội này.”

Một cơ

hội?

Điện

thoại

Cố Liên Phong

đột nhiên

vang

lên,

Sở Hạo Dương gọi tới, hỏi

hắn

buổi

chiều

muốn

ăn cái gì.

Cố Liên Phong

một bên kẹp điện

thoại

nói

chuyện với

cậu,

một bên

lật xem

lần

lượt

nhữngtấm

thẻ kia,

đột

nhiên

hỏi

một

câu: “Cậu



có khi

nào

tới

chỗ

này

của

tôi.”

Sở Hạo Dương giống

như

nhất

thời không kịp phản ứng,

“A”

một

tiếng,

mới

nói: “Giúp

cậu

lấy đồ



tới

mấy

lần.”

“Trước đó

thì sao?”

Cố Liên Phong

thờ ơ

hỏi cậu.

“Làm sao vậy?”

“Ha,

có chút đồ

tôi

tìm không

thấy.”

Tuy

rằng giọng điệu

của Sở Hạo Dương vẫn bình

tĩnh

như

cũ,

Cố Liên Phong quả

thật



hồcảm giác được đối phương

thoáng

một

chút

liền bắt đầu

cẩn

thận,

hắn

liền

cười

cười khôngnói

nữa,

ngón

tay sờ sờ dấu vết

nhàn

nhạt

lưu

lại

trên

mặt bàn.

“Thật sao?

Sở Hạo Dương

thận

trọng

hỏi: “…

Cái gì?”

Cố Liên Phong rồi lại không trả lời, chỉ

chuyển đề

tài:

“Buổi tối ăn đồ Ấn

Độ được không?”

“Được…

tôi

tới đón cậu?”

Cố Liên Phong nói “Được”

liền

cúp máy.

Sau đó

chống sàn đứng

lên,

lại đến phòng vệ sinh

rửa

tay,

dùng khăn

lau khô,

mới

mở

ra

máytính

trong phòng sách.

Lúc

trước

bởi vì sợ mắt

bị kích

thích nên không dám mở xem file video.

Trước

tiên đeo

tai

nghe

lên,

mới ấn

mở

từng

cái

một.

Sở Hạo Dương đã đến

tiểu khu Cố Liên Phong ở,

dừng xe dưới

lầu,

xuống xe

ngẩng đầu

nhìnlên

cửa sổ

căn

hộ

của Cố Liên Phong,

cầm di động gọi

cho đối phương.

Điện

thoại

vang

lên

mấy lần, rồi lại chậm chạp không có

người tiếp.

Sở Hạo Dương

chấm dứt

cuộc gọi,

đi

thẳng

lên

lầu.

Cậu



chìa khóa

nơi

này,



cửa không



người

trả

lời,

liền

trực

tiếp

mở

cửa đi vào,

vừa vặn Cố Liên Phong

tắm xong

cả

người đầy

hơi

nước đi

ra,

sắc

mặt vẫn

còn đỏ

hồng.

“Như

thế nào lại

tắm rửa?”

Cố Liên Phong

ngẩng đầu

nhìn

cậu,

“Vừa dọn đồ xong

a.”

Trong phòng khách bày

la

liệt

mấy

thùng giấy,



một số vật dụng đã

chuyển đến kho

rồi,trong phòng

lộn xộn,

rèm

che đều gỡ xuống.

Sở Hạo Dương

thiếu

chút

nữa không



chỗ đặtchân,

liền

một đường

theo Cố Liên Phong đi vào phòng

ngủ,

than

thở: “Cậu

thật sự

muốn

tựmình

trang

hoàng

lại?

Càng

nhìn

càng

thấy

nhiều.”

Cố Liên Phong đưa

lưng về phía

cậu

lau

nước

trên

người,

đáp

một

tiếng “ừ”

ngắn

ngủn.

Sở Hạo Dương vốn

còn



chút

hoài

nghi,

bộ dạng

này

của Cố Liên Phong

lại

càng khiến

cậu bất

an,

không khỏi im

lặng.

Động

tác của Cố

Liên

Phong rất

chậm, lau

một

hồi,

đột nhiên

ném khăn xuống

đất,

quay

đầu tiến vào phòng tắm. Sở Hạo

Dương chờ

bên

ngoài

một

hồi,

ra vẻ

tự nhiên

ho hai tiếng: “Nhanh

lên

a, sắp đến

giờ

đặt bàn rồi.”

Bên

trong

truyền

tới giọng nói có chút không kiên nhẫn của Cố Liên Phong: “Vậy cậu không cần chờ

tôi.”

Sở Hạo Dương sững sờ.

Chợt

nghe bên

trong

truyền

ra

tiếng

nước,

giọng Cố Liên Phong

cũng

hòa

hoãn

một

chút: “Cậu đi ăn

cơm

trước đi,

một

lát

nữa

tôi

có việc,

không

thể ăn kịp

a.”

Sở Hạo Dương

nhíu

mày,

cởϊ áσ khoác

ném xuống giường,

vén

tay áo

lên gõ

cửa phòng

tắm “cộp

cộp

cộp”.

Giọng

Cố Liên Phong

có chút khàn: “Sao vậy?”

“Mở cửa.”

Tiếng

nước dừng

lại,

truyền đến

tiếng sột soạt,

sau đó Cố Liên Phong

mở

cửa phòng

tắm

ra.

Hắn tùy tiện khoác áo tắm, vài

chỗ

dính

nước,

dán

vào thân thể. Cũng không

biết

có phải do

hơi

nước

hun lâu rồi hay

không, cả

khuôn mặt

đều

đỏ.

Cố Liên Phong vuốt tóc ra

sau,

sốt

ruột

nhìn

Sở Hạo Dương: “Cậu nói đi.”

Sở Hạo Dương

muốn

nổi

nóng,

nhưng

chính

cậu

rồi

cũng

chột dạ.

Vài giây

rất không

tiền đồmới

nghẹn

ra

một

câu: “Cậu



chuyện gì vậy?”

Cố Liên Phong

chờ

cậu xuất

chiêu,

đã

công

tác



tưởng

chuẩn bị ầm ĩ

một

trận,

một

câu

tạmnhân

nhượng vì

lợi ích

toàn

cục*

của Sở Hạo Dương,

sửng sốt đến độ khiến

hắn



chút

tức giận.

(*委曲求全 ủy khuất cầu

toàn.)

Vui

thì vui,

ngọn

lửa



niệm*

trên

người vẫn

còn

chưa

cháy sạch.

(*邪火



hỏa)

Cố Liên Phong nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn không được.

Vừa

rồi xem xong phim vàng

nhân vật

chính



mình

cùng Sở Hạo Dương khiến

hắn

cả

người khô

nóng,

Sở Hạo Dương

liền đưa

tới

cửa.

Cố Liên Phong vẫn luôn tận lực

đóng

lại

cánh

cửa kia, lúc này vừa

xem

xong

video

dạy

học,

dưới

giường còn

mấy

món đồ chơi vẫn

để đó chưa hủy… Hắn cảm thấy mình nếu

không nhịn một

chút, song cửa

kia

rồi cũng sẽ không cách nào đóng lại.

Sở Hạo Dương

rồi

lại đến khıêυ khí©h

hắn.

Cố Liên Phong không khỏi

hung

hăng

trừng

mắt với đối phương.

Sở Hạo Dương bị

hắn

trừng

thì

càng

chột dạ,

chút

hỏa vừa

mới ấp ủ

liền

tan

thành

mây khói.

Một câu nói đến đáng

thương: “Nếu không,

tôi chờ cậu

bên ngoài.”

Cố Liên Phong

cắn

môi,

bỗng

nhiên đưa

tay kéo

cậu vào: “Cậu vẫn

là đi vào

chờ

tôi đi…

tôi

cũngmuốn vào.”

Hắn từ lúc

xem

phim đã bắt đầu

cứng, sau

khi

làm một lần, mới có

tâm tư nghĩ đến

những thứ

đồ chơi chưa hủy đi

kia,

kết

hợp lý luận cùng thực tế

một chút.

Kỳ

thật

từ

trong những mẩu đối

thoại

từ video kia,

còn có những

tư liệu vụn vặt

thu đượctrong khoảng

thời gian này,

đã đủ để Cố Liên Phong rõ ràng mối quan

hệ giữa

hai người làthế nào rồi.

Nhưng kỳ

thật vẫn có rất nhiều chi

tiết

hắn muốn

hỏi Sở Hạo Dương.

Buổi

tối đó

rốt

cuộc vẫn không đi ăn đồ Ấn Độ,

vẫn

là Cố Liên Phong đi đến

cửa

hàng

tiện

lợi dưới

lầu

mua

mấy gói



tôm về

nấu.

Sau khi

thả Sở Hạo Dương ăn

một



mì,

tiếp

tục kéo vềnghiêm

hình

tra

tấn.

Kỳ

thật chỉ cần

biết rằng Sở Hạo Dương mấy năm

trước khiến

hắn đồng ý sự kiện kia,những cái khác liền dễ dàng suy ra.

Đúng

là hắn thắp nến

thổ

lộ.

Chẳng qua



cùng Sở Hạo Dương đánh

cuộc

thua

mất

tiền đặt

cược,

hắn

lúc ấy

cũng

chỉ

cho

là đùa giỡn.

Kết quả sau khi “thổ

lộ”,

một đám bạn

học bỗng

nhiên xuất

hiện,

đốt pháo

hoa khuichampange,

cực kỳ

long

trọng “chúc

mừng”

bọn

họ

một,

hơn

nữa

còn “khuyên”

Sở Hạo Dươngchấp

nhận

hắn.

Khả năng lúc đó

hắn đã nhận ra cái gì rồi,

mới nghĩ là Sở Hạo Dương xếp đặt

thiết kế nên mới

tức giận như vậy.

Về phần

hai

người “quen

nhau”

sau đó,

thì

lại

nhận được “quà sinh

nhật”.

Cố Liên Phong bị Sở Hạo Dương kéo

ra

ngoài uống

rượu,

sau khi uống say Sở Hạo Dươngcầm

tay

hắn

tình

cảm

tha

thiết



thổ

lộ với

hắn,

nói

mình

thích

hắn đã

lâu,

hỏi

hắn



thể

chomình

một



hội.

Sở Hạo Dương

cũng không phải

lần đầu

tiên

thổ

lộ,

chẳng qua

mỗi

lần Cố Liên Phong đều

rất kiên quyết,

nói

cho

cậu biết

tiếp

tục

như

thế

anh em

cũng không

thể

làm.Nhưng

tình

huống đêm

nay bất đồng,

Cố Liên Phong vừa

chia

tay với Ngô Duyệt,



chia

tayngày

hôm sau Ngô Duyệt

liền phá

thai.



cho Cố Liên Phong không

thích

người

này,

nhưngcũng dự định

nghiêm

túc kết

hôn phụ

trách,

trong

lòng

tích

tụ,

bất

tri bất giác

liền uống

càngnhiều.

Trong

lúc

ngất

ngây,

cùng Sở Hạo Dương

một

hồi

rượu say

loạn

tính.

Cố Liên Phong đều



thể

nghĩ đến,

ngày

hôm sau

tỉnh

lại,

mình

hối

hận

thế

nào,

Sở Hạo Dươnglại

thế

nào khiến

mình

mềm

lòng,

đồng ý với phần “quà”

đó

của

cậu——

hai

người

thử kết giao xem,

làm

người yêu

nửa

năm,

nếu

như

hắn

thật sự không

thể

tiếp

thu,

xem

như

thực

hiện

tâmnguyện

cho

mình,

xong xuôi



anh em

thì vẫn



anh em.

Sở Hạo Dương

từ đây

hoàn

toàn buông bỏ

chuyện

này.

Chẳng qua Cố Liên Phong vốn không

thích

cậu,

càng không

thích đồng

tính,

hai

người

cho dùcó ước định

như vậy,

mâu

thuẫn

cũng



tầng

tầng

lớp

lớp.

Hơn nữa Cố

Liên

Phong căn

bản

không

có xúc động với Sở

Hạo Dương.

Cho

nên

con đường giải quyết

mâu

thuẫn

liền bị bóp

chết

mất

một đầu,

chỉ

còn

lại

một

cái—— đánh

nhau.

Không nghĩ

tới đánh liền mở ra……

cổng cùng cửa của

thế giới mới.

Song

tính

luyến

còn

chưa

tính,

tốt xấu



cho

nhân sinh

thêm

nhiều

lựa

chọn,

Cố Liên Phong

còn không biết

mình

còn

có khuynh

hướng S.

Nhìn máy nghe

trộm cùng

thuốc

hắn

tìm được,

dùng chân cũng có

thể nghĩ ra Sở Hạo Dương

bày

trò khẳng định không ít.

Cố Liên Phong

cũng

nhịn không được

hoài

nghi,

Sở Hạo Dương



cố ý dung

túng.

Cố ý

chọc

giận

hắn,

sau đó tạo

ra cơ hội

trừng phạt?

Cố Liên Phong không biết

cảm giác

lúc ấy

của

mình

là gì,

nhưng bây giờ

rất



ràng.

Hắn ăn tủy

biết

vị*

rồi.

(*Nguyên văn 食髓知味

thực

tủy

tri vị: ý chỉ nhất

thời vì lòng. tham

hoặc muốn

thỏa mãn

bản

thân mà làm chuyện gì đó,

nhưng sau khi được khỏa mãn

hoặc kích! thích,

vẫn muốn

tiếp

tục làm,

thậm chí

biếní thành

ham mê.)

Hiện

tại vẫn còn một

chuyện cuối cùng hắn còn

chưa

rõ.

Tại sao

mình

lại quên

mất

chuyện

của

năm

năm

này.

Nhưng điều này không quan

trọng,

Cố Liên Phong

thuyết phục chính mình không cần

hiếu kỳ.

Bởi vì

mọi

chuyện đã không

thể

tiếp

tục phát

triển

như vậy

nữa,.

Hắn và Sở

Hạo Dương,

phải

dừng

ở đây.