“Mazurkas,”
Cố Liên Phong nâng ly dừng lại một chốc,
“OP.68
,
NO.3″
Sở Hạo Dương cũng lập tức
nâng
ly,
thủy
tinh
cứng
rắn nhẹ nhàng va chạm, phát ra
một
tiếng
“Đinh”. “Kính
Chopin.”
Chất
lỏng
màu đỏ
lay động
một
chút,
lại được đặt về
chỗ
cũ,
Cố Liên Phong
môi
chạm
cũng không
chạm vào,
lại
lần
nữa
cầm dao
nĩa
lên.
Sở Hạo Dương
hơi
hất cằm,
khúc dương cầm liền ngừng lại.
“Không vui sao?”
Cậu quay đầu nhìn Cố Liên Phong,
giọng đè
tới rất
thấp.
Cố Liên Phong
mặc kệ
cậu,
mí
mắt
cũng không động,
tiếp
tục
cúi đầu ăn.
Lông
mi
của
hắn
rất dài,
được ánh
mặt
trời
ngoài
cửa sổ
chiếu
tới,
tựa
như được phủ
một
tầng bột vàng.
Sở Hạo Dương nhìn mà ngây ngẩn,
nhất
thời không dám nói chuyện lớn
tiếng.
Cố Liên Phong ăn xong,
lau
miệng
cùng
tay,
mười
ngón đan
nhau đặt
trên bàn,
mới
rốt
cuộc
mởmiệng: “Sở Hạo Dương,
tôi
hỏi
cậu
một vấn đề.”
Sở Hạo Dương ngồi
thẳng,
nhìn
hắn
hơi cong cong khóe môi,
tư
thái vô cùng ưu nhã: “Mời nói.”
“Cậu cảm
thấy
tình yêu
thế nào?
Hoặc là đổi một cách
hỏi khác…”
Cố Liên Phong rút ra
tay phải,
chuyển
bộ đồ ăn
trên
bàn đến vị
trí chuẩn xác,
mới lại ngẩng đầu
hỏi cậu: “Cậu chotới
bây giờ,
có yêu qua người nào
hay chưa.”
Sở Hạo Dương nghe vậy không lập
tức
trả lời,
mà lại nghiêng người về
trươc,
nhìn đối phương vô cùng chăm chú: “Cậu
hỏi
tớ?
Vấn đề này,
cậu còn phải
hỏi?”
Cố Liên Phong
cúi đầu
nở
nụ
cười,
vị
trí
này
của
hắn
thật sự
rất
tốt,
cười
như vậy,
trong ánh
mắt giống
như
chứa đầy vụn vàng,
sáng đến
nổi khiến
người
căn bản không dời
nổi
mắt.
Hắnchống
trán
cười
trong
chốc
lát,
một
lần
nữa
nhìn
thẳng vào Sở Hạo Dương: “Ừ,
tôi
còn phải xác
nhận
một
chút,
như
thế
nào,
cậu
có
muốn
nói gì với
tôi không?”
Đây gần
như
là ép buộc đối phương
tỏ
tình.
Trên mặt Sở Hạo Dương nóng lên.
Cẩn
thận nhớ lại,
hai người
bọn
họ giày vò mấy năm này,
thật đúng là chưa
từng nghiêmtúc nói qua với Cố Liên Phong.
Một là vì
Cố Liên Phong căn bản không cho cậu
cơ hội, cái khác chính là giữa bọn
họ vẫn chưa từng có
bầu
không
khí
giống như
lúc này——
chính
là đoạn thời gian Cố Liên Phong vừa bắt
đầu
đáp ứng cậu, bọn họ
cũng chưa
từng
ăn ý
qua.
Sở Hạo Dương không khỏi dời
tầm mắt,
nhưng ngay sau đó,
cũng chính là lập
tức,
ánh mắt cậu lại lần nữa khóa lại
trên gương mặt của đối phương: “Có,
đời này
tôi chỉ
thích qua một người,
đó là cậu.”
Cố Liên Phong vẻ
mặt ôn
nhu,
đưa
mắt
nhìn
cậu vài giây,
đột
nhiên
hỏi
cậu: “Cậu
lúc
nào pháthiện
mình
thích đồng
tính?”
“Cao
trung…”
Sở Hạo Dương vội vàng
trả lời một câu,
sắc mặt rồi lại không quá cao
hứng,cố ý nhướng mày nói: “Như
thế nào,
Cố
tiên sinh
hôm nay là muốn
tra xét
tôi?”
Nói xong cũng không đợi Cố Liên Phong
trả lời,
lập
tức nâng
tay ra
hiệu,
lại có nhân viên đến
hỏibọn
họ có cần gì không.
Sở Hạo Dương
bảo anh
ta đề cử vài món.
Cố Liên Phong
mặc kệ
cậu dây dưa,
mình
thì
cúi đầu suy
nghĩ,
chẳng qua
là ánh
mắt
thỉnhthoảng xẹt qua
cậu,
nhìn
cậu vài giây.
Sở Hạo Dương rất nhanh liền không nói được nữa,
vội vàng đuổi
bồi
bàn đi,
“Nói nhữngthứ này với anh
ta,
còn không
bằng nói một chút chuyện về
hai
ta…”
Cậu đột nhiên đứng lên,
ngồi xuống
bên cạnh Cố Liên Phong,
cầm cổ
tay
hắn,
hô
hấp gần như phả vào
tai
hắn,trầm
thấp nói: “Cho dù cậu đang có
tính
toán gì,
tóm lại đừng nghĩ chia
tay với
tôi.”
“Được,
không chia
tay.”
Cố Liên Phong giật giật cổ
tay,
không rút ra,
không kiên nhẫn duỗi ra một cánh
tay khác vòng qua eo cậu,
trực
tiếp kéo đến
trong ngực mình,
“Ai nói với cậutôi muốn chia
tay?
Tôi là muốn nói,
ba của cậu có phải
tháng này muốn qua đây?
Đến lúc đó dẫn
tôi đi gặp mặt đi.”
Trái
tim Sở Hạo Dương ngừng đập vài giây,
bình
tĩnh nhìn
thẳng Cố Liên Phong.
“Có ý gì?”
“Cái gì có ý gì.”
Cố Liên Phong rốt cuộc rút cổ
tay ra,
đan vào mái
tóc cậu chơi đùa,
lại nhéo nhéo lỗ
tai,
giọng điệu không
tốt: “Chẳng lẽ chúng
ta cùng một chỗ lâu như vậy,
cậu cũng chưa
từng đề cập chuyện của chúng
ta cho chú nghe?”
Sở Hạo Dương
tức giận
trừng mắt liếc
hắn một cái.
Cố Liên Phong
là
cố ý,
tuyệt đối
là
cố ý.
Tính
tình Sở Hạo Thắng
thế nào Cố Liên Phong sao lại không
biết!
Đừng nói là
tốt
hơn Cố Liên Phong,
chỉ
bằng việc
theo đuổi đàn ông này cũng đủ để Sở Hạo Thắng đánh gãy chân cậu
bảy
tám chục lần.
Cổ
họng Cố Liên Phong
nghẹn đầy
cười
lạnh không
có phun
ra.
Động
tác
trên
tay
rồi
lại
cực kỳ ôn
nhu,
ý
tứ
trong
mắt
lại
rất
rõ
ràng: Vậy
mà
còn
nói yêu
tôi?
Rõ ràng là
muốn
nhìn
cậu
bẽ mặt.
Sở Hạo Dương bị
hắn
khiêu
khích đến
cả người
phát
run,
một luồng
khí nóng xông lên, cũng không
biết
là du͙© vọиɠ hay
phẫn
nộ,
động
tác thô bạo gỡ
tay của Cố
Liên
Phong ra:
“Ba
mẹ cậu gần
đây
có bận gì
không? Để
tôi cùng ba dứt
khoát tìm
thời
gian
đến
nhà thăm hỏi.”
Cố Liên Phong
cho
cậu
một quân*,
ngón
tay
hơi dừng,
lại
tiếp
tục
mân
mê: “Được,
như
thế
nào không được?”
(*ý là lợi dụng sự vật mấu chốt nhất
hoặc cố kỵ nhất đối với một người,
chờị thời cơ làm khó dễ,; cản
trở
hoặc kiềm chế ảnh
hưởng người đó,
khiến người này thoáng cái
bị vào
hoàn cảnh khó xử
tương đối
bị động.)
Hắn vừa dứt lời
liền
bị Sở Hạo
Dương kéo
lên.
Nhà hàng này vốn là
do một người bạn của
Sở Hạo Dương mở, bọn họ
có thể tự
do sử
dụng
phòng nghỉ ở đây. Sở Hạo
Dương trực tiếp đẩy
hắn
vào phòng,
trở
tay khóa cửa bắt đầu
tháo
cà vạt.
Cố Liên Phong vội
chặn
tay
cậu: “Đừng
nháo.”
Sở Hạo Dương kéo
tay
hắn ra liền cắn lên.
Kết quả không bao lâu liền đổi
thành Sở
Hạo Dương
kêu dừng.
Thời điểm Cố Liên Phong
thắt lại cà vạt mở cửa đi ra,
liền nhìn
thấy người
bạn kia của Sở Hạo Dương đang ngồi
trên sô fa
bên ngoài,
ngửa đầu nhìn
trần nhà ngẩn ngơ.
“Ha,
có
thể xem là xong đi?”
Đối phương vẫn không nhúc nhích,
vẻ mặt vô cùng uể oải: “Đợi
tôi
tìm người sửa chữa
bên
trong,
giấy
tờ liền gửi qua cho cậu.”
Cố Liên Phong
chưa đến
mức không biết xấu
hổ,
nhưng
trên
mặt
cũng không
có biểu
hiện gì đặc biệt: “Được,
đến
lúc đó
trực
tiếp gửi
con số qua
cho
tôi.”
Giọng
nói
có
chút không đúng,
Trần Thần vội vàng
nhìn qua,
tròng
mắt
thiếu
chút
nữa
rơi xuống: “Cố
công
tử?
Cố
thiếu?
Cố Liên Phong?
Tại sao
lại
là
anh?”
Vừa vặn Sở Hạo Dương cũng
từ
bên
trong đi ra,
Trần Thần lập
tức nhảy dựng khỏi sô fa,đưa
tay muốn
tóm cậu: “Sở Hạo Dương cậu lúc nào
thì
theo đuổi Cố Liên Phong?”
Cánh
tay kia vừa được
nửa đường đã bị Cố Liên Phong đánh
trở về.
Nhưng
hắn
lại trở tay kéo
Sở Hạo Dương đến gần mình hơn, ý tứ lại
rất
rõ ràng: Còn nói yêu
tôi?
Cùng
tôi
mấy năm rồi mà
một chút tiếng
gió cũng không
có?
Sở Hạo Dương bị
hắn
làm chân đều mềm nhũn, một cái
kéo
mạnh
như vậy càng là
đứng
không vững, may mắn
Cố Liên Phong
phản
ứng nhanh
đỡ cậu lại. Nhưng động tác này
có ý
gì loại người
lái xe thuần thục như Trần Thần sao
sẽ không
rõ?
Hôm sau tin tức
Sở Hạo Dương tìm được chân ái
lan
truyền khắp trong hội.
Hơn nữa chân ái
kia
không
ngờ
là Cố
Liên
Phong.
Cố Liên Phong sau khi
trải qua
mười bảy
mười
tám
cuộc điện
thoại ân
cần
hỏi
thăm,
khóemiệng
cũng không
nhịn được giật giật,
nhưng
ngược
lại vẫn
hết sức bình
tĩnh,
còn gọi điện vềnhà,
tuy
nói quan
hệ giữa
hắn và ba
mẹ không quá
thân
cận,
nhưng
cuộc gọi
này vẫn vô
cùngtiêu
tốn dũng khí.
Thương địch nhất
thiên,
tự
tổn
bát
bách*.
(*Địch
thương
tích phần nghìn
thì. bản
thân cũng
tổn
hại đến
tám
trăm.)
Thật đúng là chủ ý cùi
bắp.
Nhưng
mà ánh mắt lướt qua
từng
tấm
ảnh lần lượt hiện lên trong máy tính.
Nhưng
mà,
đáng
giá!
Cố Liên Phong đang
cẩn
thận xem
từng ảnh
chụp
copy
từ
máy
tính
của Sở Hạo Dương,
ướcchừng
có bảy
tám
trăm
tấm,
sau khi
chuyển định dạng vẫn
có
mười
cái G*.
Cố Liên Phong
ngápmột
cái,
tiếp
tục xem
lần
lượt
từng
cái
một,
đồng
thời suy đoán
ngày đó xảy
ra
chuyện gì.
(*là
bị lỗi đó
hả?)
Từ công
tác
tụ
hội cho đến ra ngoài du lịch,
hắn
thậm chí
tìm được mấy
tấm ảnh chụp
hắn và Sở Hạo Dương cãi nhau ở
bên
trong.
Thật sự không nghĩ ra
hắn sẽ cãi nhau với Sở Hạo Dương?
Hai
người bọn
họ
có gì không qua được,
luôn
là
trực
tiếp dùng
hành động.
Cố Liên Phong dụi dụi
mắt,
còn
lại
hơn
hai
trăm
tấm,
lại
nhìn
lên đồng
hồ,
bất
tri bất giác đã sắpmột giờ
rồi.
Sở Hạo Dương vậy mà còn chưa về.
Cố Liên Phong
tìm
thấy di động
trên sô fa,
gọi
một
cuộc điện
thoại
cho Sở Hạo Dương,
đồngthời
lướt qua
từng
tấm ảnh
một,
bỗng
nhiên,
động
tác
của
hắn dừng
lại.
Sau đó nhìn vào
phần
thời
gian
trong thông tin ảnh
chụp—— nửa năm
trước của
hắn
“mất
trí nhớ”.
Trong
hình
thế nhưng lại có một cô gái.
Đã
nói xem ảnh
chụp
cảm
thấy
thiếu
thiếu gì đó.
Cố Liên Phong
hình đơn bóng
lẻ quả
thật không khoa
học,
chẳng
lẽ
là vì
thích Sở Hạo Dươngmà
tự
mình đem
mình bẻ
cong queo
hay sao?
Cố Liên Phong dứt khoát
cúp điện
thoại,
tiếp
tục xem ảnh
chụp phía sau,
cô gái
này quả
nhiênlại xuất
hiện
mấy
lần,
mà
hai
người
lại
còn vô
cùng
thân
mật.
Chẳng qua
là đến
mấy
tấm ảnhcuối
cùng,
người
này
cũng không
còn xuất
hiện
nữa.
Cố Liên Phong
lập
tức
tìm
ra
một
tấm ảnh
chính diện,
cắt
ra,
liền gửi
tới
cho
một
người bạn.Cũng
mặc kệ
có phải
hơn
nửa đêm
hay không,
nhá
mấy
cuộc ‘đánh
cuồng bắn bậy’* qua,
bảo đối phương
nhất định
nghĩ
ra biện pháp
mau
chóng giúp
mình
tìm
ra
người
này.
(*狂轰乱炸 cuồng oanh loạn
tạc.)
Người
bạn
đầu dây bên kia
mơ mơ màng màng rốt
cuộc
nghe
rõ hắn đang nói cái
gì,
lập tức tỉnh táo tinh thần, trêu chọc: “Ơ, mới được bao
lâu
a, một nhánh hồng hạnh liền giam không được.”
Lòng biết
rõ loại chuyện
xấu hổ giữa mình và
Sở Hạo Dương này truyền ra ngoài không có thể
thống gì,
Cố Liên Phong
chẳng
muốn
giải
thích: “Bảo cậu điều tra
cậu
liền
điều
tra,
như thế nào, giỡn xong?”
Người
nọ sững sờ, ngay sau đó
liền
nghĩ
tới một loại khả năng khác: “Chẳng
lẽ đây là
nồi của Sở
Hạo
Dương? Người ta
nặng
tình
với
cậu như vậy, không thể đi.”
Cố Liên Phong
trực
tiếp không để ý
tới
cậu
ta.
Bởi vì một cuộc điện
thoại khác gọi
tới,
hiện
tên là Sở Hạo Dương.
Vừa
thấy
hai giờ,
Cố Liên Phong nhất
thời cảm
thấy không đúng.
Quả nhiên,
đầu
dây bên kia cũng không phải Sở
Hạo
Dương.
Mới nói hai câu, Cố
Liên
Phong
liền
đột
nhiên
đứng
lên.
Lập tức xông ra
ngoài.