Máu tươi kia làm ánh mắt Dạ Mộc ngưng lại, không vui hỏi
"Sao lại thế này?!"
Tỳ nữ kia thấy Dạ Mộc tới, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng thực mau lại cười tranh công
"Tiểu thư, làm phiền đến người? Người yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không cho bọn họ lười biếng!"
Dạ Mộc nhìn miệng vết thương của Mặc Lâm Uyên đang đổ máu, lại nhìn về phía nàng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho tốt.
Ngươi còn cười, ngươi có biết ngươi làm như vậy về sau sẽ chết thực thảm a?!
Nàng lạnh giọng hỏi
"Ai cho ngươi đánh người?!"
Tỳ nữ vừa nghe không đúng, vội vàng quỳ xuống xin tha, trong lòng thất kinh nghĩ, sao lại thế này? Trước kia tiểu thư chưa bao giờ quản này đó, nàng không phải thích thấy máu sao, hiện tại như thế nào......
Ở nơi khác hạ nhân cũng đều dựng lỗ tai nhìn chằm chằm bên này, muốn nhìn một chút tiểu thư có phải đổi tính thật hay không.
Dạ Mộc đảo mắt xung quanh, lạnh mặt trầm giọng nói
"Các ngươi đều nghe cho rõ! Hai người bọn họ là ta tỉ mỉ bồi dưỡng làm tuỳ tùng, là người của ta! Trừ bỏ ta, ai dám động bọn họ, ta liền gϊếŧ chết người đó! Nghe rõ chưa?"
Nàng vừa nói như vậy, tất cả mọi người trong lòng minh bạch, tiểu thư vẫn là tiểu thư kia, chỉ là gần đây thích dưỡng sủng vật, cũng không có trở nên tốt hơn trước kia.
Tỳ nữ quỳ trên đất nghe vậy, nháy mắt tâm như tro tàn, tưởng tượng đến Dạ Mộc đã từng hành động, hiện giờ nàng động vào "Sủng vật" của nàng vậy không phải....
Nàng vội vàng nói
"Cầu...... Cầu tiểu thư tha mạng! Nô tỳ cũng không dám nữa! Không dám nữa!"
Dạ Mộc hừ một tiếng
"Hôm nay bổn tiểu thư tâm tình tốt, liền buông tha ngươi, nếu có lần tiếp theo, liền ném ngươi đi cho hổ ăn!"
"Vâng vâng, tạ đại ân đại đức của tiểu thư! Cảm ơn tiểu thư!"
Nàng cảm động đến rơi nước mắt dập đầu, thấy đến Dạ Mộc thẳng nhíu mày.
"Được rồi, nhìn đến ngươi liền phiền lòng, mau cút!"
Nàng nói xong, tỳ nữ kia vội vàng chạy, sợ Dạ Mộc lát nữa nghĩ đến cái gì, lại xuống tay với nàng.
Nàng vừa chạy, tất cả người hầu đều sơ tán. Thấy chung quanh thanh tịnh, Dạ Mộc mới nhìn về phía Mặc Lâm Uyên......
Này nam chủ thật đúng có thể chất gây sự a, không ra khỏi cửa cũng có thể có họa.
"Được rồi, hôm nay liền đến đây, trở về để Tiểu Lang cho ngươi bôi thuốc cho, các ngươi đi xuống đi."
Mặc Lâm Uyên ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm chân nàng, tất cả mọi người không chú ý tới, Dạ Mộc là chân trần trụi chạy ra, bàn tay bạch ngọc chân nhỏ giấu ở dưới làn váy, người khác rất khó phát hiện.
Chẳng lẽ Dạ Mộc nghe được bọn họ xảy ra chuyện liền như vậy tới? Giày cũng không mang liền chạy ra, như vậy, nàng thật sự sẽ có mục đích riêng?
Thấy Dạ Mộc nói phải đi, Mặc Lâm Uyên đột nhiên nói
"Hôm nay, còn chưa đủ một canh giờ."
Hắn nói chính là thời gian đứng tấn, Dạ Mộc quay đầu lại nhìn hắn nghiêng nghiêng đầu.
"Ngươi như vậy...... Còn có thể tiếp tục?"
"Có thể."
Hắn đứng thẳng thân thể, sau đó nửa ngồi xổm đứng tấn, mồ hôi trong suốt từ trán hắn lộ ra, mấy ngày rèn luyện, làm biểu tình càng thêm kiên nghị, ánh mắt cũng càng thêm sắc bén, chủ yếu chính là, hắn không muốn Dạ Mộc cảm thấy hắn vô dụng.
Dạ Tiểu Lang thấy Mặc Lâm Uyên kiên trì, cũng chỉ có thể tiếp tục, hắn còn tưởng được nghỉ ngơi một chút! Cái tên A Cực này, thật sự không lười biếng......
Dạ Mộc nhìn bọn họ, trong lúc lơ đãng khóe miệng nhếch lên, thực mau liền thu liễm.
"Tốt, các ngươi biểu hiện thực tốt, từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày đứng tấn hai canh giờ!"
"A! Tiểu thư không cần đâu!"
Dạ Tiểu Lang vẻ mặt đưa đám, nhưng Mặc Lâm Uyên lại gật gật đầu, nói một chữ.
"Được."
Dạ Mộc rốt cuộc nở nụ cười, nhìn bọn họ nỗ lực như vậy, tâm tình nàng cũng tốt hơn rất nhiều, đặc biệt ánh nắng ấm áp dừng trên người bọn họ, sáng sớm nay trở nên tràn ngập sức sống!
Vì muốn bọn họ nghiêm túc khắc khổ, cùng ngày, Dạ Mộc lại cho bọn hắn thêm chương trình học, đem bọn họ cả ngày đều học chậm rãi, Dạ Tiểu Lang kêu khổ không ngừng, nhưng vẫn là nghiêm túc học, bởi vì A Cực nói, mấy thứ này, hắn học được về sau sẽ tốt.
.........
Lại một ngày giữa trưa.
Kết thúc một buổi sáng tập luyện, Mặc Lâm Uyên cùng Dạ Tiểu Lang và Dạ Mộc ngồi cùng bàn ăn cơm, lúc này, bên người bọn họ chỉ có một tỳ nữ tên Tiểu Thu hầu hạ.
Mặc Lâm Uyên ăn hai miếng, đột nhiên ngừng lại......
Thật ra, hắn có thói quen kén ăn, đặc biệt chán ghét ăn tỏi.
Không, phải nói, hắn chán ghét việc làm cho khoang miệng mang mùi lạ, việc này có quan hệ cùng hắn khi được giáo dưỡng hồi nhỏ, đây là đức hạnh của hoàng thất Mặc Quốc.
Nhưng Việt Quốc không giống, Việt Quốc ẩm ướt âm lãnh, cho nên không chỉ có ăn tỏi, còn ăn rất nhiều gia vị có hương nặng, thế cho nên mỗi lần ăn cơm, Dạ Tiểu Lang từng ngụm từng ngụm ăn, Mặc Lâm Uyên lại ăn rất ít.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện trên bàn tỏi đã không có, trước kia cơ hồ mỗi một món đồ ăn đều thả rất nhiều tỏi, hôm nay lại không thấy bóng dáng.
"Làm sao vậy?"
Dạ Mộc thấy hắn bất động, hơi hơi nhướng mày, Mặc Lâm Uyên còn chưa nói, Dạ Tiểu Lang liền phát giác không ổn, kỳ quái hỏi.
"Ừm? Hôm nay hương vị đồ ăn giống như không đúng?"
Tỳ nữ Tiểu Thu đang hầu hạ bên người Dạ Mộc nghe vậy cười nói
"Là thế này, tiểu thư nói không thích hương vị tỏi, nhưng nói không ăn tỏi sẽ khiến cho thân thể không khoẻ, cho nên kêu phòng bếp bên kia nghĩ ra biện pháp, làm cho vị tỏi ít đi."
Nghe thế, Mặc Lâm Uyên khϊếp sợ nhìn Dạ Mộc, mà Tiểu Thu không chú ý, lại tiếp tục nói.
"Tiểu thư chúng ta thông minh, phòng bếp nói không biết làm như nào, tiểu thư đã kêu bọn họ dùng trà diệp tới chưng tỏi, như vậy chưng ra tới một chút tỏi vị đều không có, hiện tại phòng bếp lớn bên kia đều bắt đầu noi theo!"
Mặc Lâm Uyên nghe vậy, khϊếp sợ dùng chiếc đũa đem đồ ăn trước mặt hắn tách vỡ, quả nhiên phát hiện bên trong có chút tỏi nhuyễn, nhưng ăn một ngụm, lại căn bản ăn không thấy vị.
Lúc này, Mặc Lâm Uyên cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.
Khi còn nhỏ hắn bởi vì không ăn tỏi, dạ dày vẫn luôn không tốt, lúc ấy hắn phụ hoàng mẫu hậu còn ở, lại không có một người nghĩ đến gọi người đem vị tỏi trừ đi, sẽ chỉ ở thời điểm hắn không thoải mái, để thái y kê đơn thuốc cho hắn.
Mà việc nhỏ như vậy Dạ Mộc đều chú ý tới! Còn nghĩ tới giải quyết như nào, tâm ý này......
Nếu phần tâm ý đều là giả, vậy còn có gì là thật sự?
Dạ Mộc thấy trên bàn cơm bầu không khí có chút quái, gõ gõ cái bàn nói
"Ăn cơm ăn cơm, nói nhiều như vậy, các ngươi có phải hay không muốn trốn tránh buổi huấn luyện chiều nay?"
Tưởng tượng đến buổi chiều nhiệm vụ chồng chất như núi, Dạ Tiểu Lang ăn cơm nhanh hơn, mà Mặc Lâm Uyên cũng trầm mặc ăn cái gì, chỉ là đồ ăn vào miệng, lại như nghẹn ở cổ.
Hắn rốt cuộc chỉ có chín tuổi, lúc này, cảm xúc hắn cực kỳ phập phồng, hắn nắm chiếc đũa đốt ngón tay đều có chút trắng bệch.
Hắn rất muốn bắt lấy Dạ Mộc lớn tiếng chất vấn, hỏi nàng rốt cuộc là có ý tứ gì, vì cái gì đột nhiên đối hắn tốt như vậy, nàng rốt cuộc có mục đích gì?!
Nàng như vậy...... Làm hắn cũng không biết phải dùng tâm tình thế nào đi đối mặt nàng.
*********
Thời gian nhoáng qua, vội vàng chính là một tháng, lúc này, miệng vết thương của Mặc Lâm Uyên đã khỏi hoàn toàn.