Chương 3: Hầu hạ 1

Lục Dĩnh thừa hiểu ý nghĩa của ánh mắt nóng bỏng ấy. Vừa ăn xong liền nhanh chóng đứng dậy: "Đợi em một chút, không được bỏ đi đó."

Nói rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Lạc Nhạn cũng không ngăn cản.

Lục Dĩnh nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt nhỏ xanh xao tới mức cô không còn nhận ra bản thân. Mỗi ngày qua đi đều bào mòn từng chút từng chút sức sống. Chân hiện giờ Lục Dĩnh cũng cảm giác đứng không còn vững.

Càng ngày cơ hội trốn thoát càng giảm đi.

Lục Dĩnh hít một hơi thật sâu, lấy nước mát lạnh rửa mặt, sau đó cầm lấy ly nước xúc miệng. Còn cẩn thận làm đến hai ba lần đề phòng có sai sót khiến Lạc Nhạn tức giận.

Đợi cô trở ra đã thấy Lạc Nhạn ngồi trên giường, trên tay còn cầm một tập báo cáo.

Có lẽ là báo cáo nghiên cứu ở khu thí nghiệm hôm nay.

Hắn luôn luôn như vậy, thật bận rộn. Bởi vì vừa phải quản lý công việc kinh doanh vừa thường xuyên tham gia vào thí nghiệm quan trọng ở viện nghiên cứu.

Trước đây Lạc gia vốn chỉ kinh doanh vũ khí nóng, đến khi Lạc lão gia dần chuyển giao quyền lực cho Lạc Nhạn mới kinh doanh thêm y tế và vũ khí sinh học. Trước đây cũng tính là hào môn thế gia lớn, hiện tại càng là thế lực không ai dám chạm vào.

"Nhạn ca ca còn bận rộn sao?" Lục Dĩnh tiến tới, uyển chuyển mà nằm xuống bên cạnh. Đưa tay vuốt ve đũng quần hắn.

Vật dưới đó thật nhanh đã căng phồng lên.

"Hôm nay có sản phẩm thí nghiệm mới." Lạc Nhạn phối hợp đưa tay lên xoa đầu Lục Dĩnh. Cảm giác mềm mại mát lạnh trong tay khiến hắn dễ chịu. " Có chút căng thẳng."

"Không có thời gian để ý Tiểu Dĩnh một chút sao?" Lục Dĩnh ngồi lên một chút, lại xích lại muốn ngồi vào lòng hắn. Hai tay cũng phối hợp mà đưa đến cởi ra thắt lưng.

Lớp vải qυầи ɭóŧ mỏng manh, vật cứng kia trỗi dậy dường như đã muốn xé rách nó vươn đầu ra ngoài.

"Đừng ngậm sâu quá." Lạc Nhạn vẫn tập trung đọc báo cáo, chỉ thờ ơ nói lên một tiếng. Đề phòng cô gái nhỏ tiếp tục tự làm mình bị thương.

Giống như tối hôm qua, hầu hạ bọn hắn đến thăng hoa như vậy cả đêm mới khiến cổ họng có chút rát đỏ.

"Dĩnh Dĩnh làm được mà" Lục Dĩnh đưa tay, giải phóng cho con quái vật dưới lớp vải. Bởi vì cả ngày bị giấu kín, vừa bật ra liền còn có một chút mùi tanh. " Để Dĩnh Dĩnh giúp anh thoải mái."

"Thật biết khiến người ta yêu thương." Lạc Nhạn yêu chiều chuyển mắt từ báo cáo, cúi xuống thơm lên môi đào một cái thật sâu.

Lục Dĩnh cười cười, vui vẻ líu lo bên cạnh hắn: "Nhạn ca ca là tốt nhất."

Nói rồi cầm lấy cự vật, nhấc lên để dễ dàng ngậm lấy.