Chương 4

Edit: Thỏ

Tâm huyết của A Sơn ca ca là một lòng muốn bảo vệ đất nước, nếu y biết được hai chân của mình không còn nữa thì sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào.

Kỳ Nhu hoàn toàn hỏng mất, không khống chế được mà khóc rống lên.

“Ngoan ngoãn ở bên cạnh Cô vương đi, ngươi trốn không thoát đâu.” Quân Ung Vương đem tiểu cô nương khóc đến tê tâm phế liệt ôm vào trong lòng, mặc cho nàng phát tiết.

Sấm sét ầm ầm, mưa to rào rạt ào xuống.

Kỳ Nhu một phen đẩy hắn ra, rút cây trâm trên đầu xuống hung hăng đâm vào ngực hắn, đỏ mắt nói, “Vệ Hoài Tị! Ngươi chết không được tử tế!”

Quân Ung Vương không giận mà lại mỉm cười, nắm lấy tay nàng đem cây trâm hung hăng mà hướng vào trong đâm sâu thêm vài phần.

Sớm biết nàng không phải một nữ nhân nhu nhuận, nếu như vậy thì hắn đã không hao hết tâm tư đi vây nàng, tù nàng.

—————————–

Ánh mắt Quân Ung Vương mông lung xa xôi, nhìn cây trâm trong tay, không tiếng động cười, đây chính là cây trâm thiếu chút nữa muốn mệnh hắn.

Tiểu Nhu Nhi cũng thật đủ tàn nhẫn.

Hắn tuổi nhỏ đã để tang mẫu, tâm tính u uất từ lâu, không thể gặp hết thảy những điều tốt đẹp.

Mà Kỳ Nhu khi đó quá tốt đẹp.

Nữ nhân trong phủ của hắn, nếu không phải là lục đυ.c với nhau thì cũng là dáng vẻ kệch cỡm tranh sủng. Chỉ có nàng, ánh mắt đầu tiên thấy hắn liền dùng đôi mắt thuần khiết như vậy để nhìn, sau thành hôn càng xấu hổ gọi hắn ‘ phu quân ’.

Hắn lần đầu tiên cảm nhận được rung động, Vương phi của hắn từ trước đến nay trung quy trung củ, chưa bao giờ vượt rào.

Những thị thϊếp đó tuy yêu mến câu lấy hắn, lại cũng không dám gọi hắn một tiếng phu quân. Như vậy, nàng làm sao có thể không làm cho hắn động lòng?

Hắn không phải là thánh nhân, hắn cũng là tục tằng thế nhân, ham muốn mỹ mạo của nàng, cho nên lừa nàng.

Thế nhân nói nhất kiến chung tình không phải đều là bắt đầu từ dung mạo sao?

Hắn là vốn định chơi đùa nàng, cho nên nói mình chưa từng cưới vợ, ai ngờ ý trời trêu ngươi, hắn thế mà lại động tâm trước……

——————————

Huyện Chương An

Nửa đêm, vầng trăng khuyết như lơ lửng treo trên bầu trời, gió nhẹ thổi qua mặt hồ, nổi lên tầng tầng gợn sóng, trên đường náo nức ồn ào tại chợ đêm.

Tọa lạc trên một toà nhà cao, từ bên trong đủ loại nam tử ra vào.

Ngọc Hương lâu một mảnh sênh ca diễm vũ, nhóm khách say xỉn cạnh ca kỹ, có công tử nhiều tiền cũng cam nguyện trầm ngâm trong vàng son, không thể tự kềm chế.

“Gia, ngài như thế nào không đi vào, hôm nay chính là một đám người mới, chắc chắn ngài sẽ thích.”

Người đàn ông trung niên cúi đầu nói, hai tấn mỡ trên người hắn liên tục rung rinh, khóe mắt cong thành vầng trăng cười nịnh nói.

Nam nhân đứng trong gác mái nhìn con tàu đang đi ở phương xa, ngọn đèn dầu chầm chậm tối.

Bóng dáng hắn cao lớn cường tráng, ăn mặc một bộ sam tay đen tuyền, vạt áo chỗ dùng chỉ vàng tinh tế thêu mấy bông mai lan trúc cúc, khoác nửa áo lấy ngọc quan trên đỉnh đầu siết chặt.

Bỗng nhiên, hắn mới nghe âm thanh lười biếng trầm thấp chậm rãi mở miệng nói “Không cần.”

Không phải nữ nhân nào hắn cũng ngủ, chỉ muốn xem có hợp khẩu vị của hắn hay không thôi.

———————

“Đứng lại!”

“Đừng chạy!”

“Đứng lại! Đừng chạy."

Trên hành lang dài, một đám hán tử cao to lực lưỡng trong tay cầm gậy gỗ, thở gấp hổn hển, điên cuồng đuổi theo một thiếu nữ cách bọn họ càng ngày càng xa.

Từ đằng sau nhìn vóc dáng, thiếu nữ có thân hình nhỏ xinh, chạy lên không đặc biệt tốn sức mới có thể đem đám đàn ông vụng về ra phía sau.

“Ha...a…” Thiếu nữ thở hổn hển đi chân trần, từ hành lang dài dốc hết sức lực chạy đến phía gác mái.

Ở chỗ rẽ gác mái mới thấy rõ dung mạo nàng, vật trang sức trên tóc hỗn độn, khuôn mặt nhỏ non nớt thanh tú, một đôi mắt long lanh đầy vè khẩn trương, khủng hoảng.

Đôi tay nắm chặt cổ áo bị những người đó xé hư, hai luồng đẫy đà bị cánh tay ép tới gắt gao.

Bên tai là gió lạnh thổi vù vù, mà ở trong đầu nàng có một thanh âm nói cho nàng," Chạy mau, chạy mau, ngàn vạn lần không thể bị bọn họ bắt được."

Nhưng thể lực nàng thật sự vô dụng, lảo đảo vài bước liền té ngã trên mặt đất, đập vào mi mắt chính là một giày quấn đầy dây xích.