Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưỡng Cầu Hạnh Phúc: Lục Tổng Muốn Quay Lại Với Vợ

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Tần Phàm không quan tâm việc cô có đồng ý hay không ngày ngày đến phụ cô bưng khiêng những chậu hoa nặng, Diệp Vân Ánh bị anh cướp công việc cũng không nói lặng lẽ cho anh làm, người ngoài nhìn vào còn nghĩ cô và anh là vợ chồng mới cưới nhưng có ai nhìn ra giữa hai người là người cũ của nhau.

Hôm nay ông nội anh ghé đến quán cô, ông chưa biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô. Hàng tháng ông sẽ ghé đến cửa hàng hoa cô vài lần, cô cũng rất vui mà ngồi trò chuyện với ông, khi rảnh cô còn cắm hoa rơi gửi đến nhà ông nữa.

Diệp Vân Ánh không phải người vì hận một người mà sẽ hận cả những người liên quan, thỉnh thoảng cô sẽ cùng người nhà của Lục Tần Phàm dùng bữa khi không có sự góp mặt của anh.

“Ông mau vào trong đi!"

Sức khoẻ của ông lúc này vẫn còn khá tốt, thỉnh thoảng trời chuyển mùa thì mới ốm không thì ông vẫn còn minh mẫn, ông rất muốn cô và anh tái hợp nhưng không mở lời mà ép buộc cô, để cô và anh tự lựa chọn quyết định như thế nào ông cũng chấp nhận

“ Cháu mới lấy thêm hoa sao?" Ông vừa vào trong đã ngửi thêm một vài hương hoa đặc biệt

“ Vâng, cháu thấy loại hoa này rất thích hợp với mùa này nên cháu nhập thêm!" Cô vui vẻ mà lấy ít hoa mới đến chỗ ông ngồi.

Ông và cô trò chuyện được vài câu thì Lục Tần Phàm đẩy cửa bước trên tay còn cầm một vài hộp bánh ngọt.

“ Ông!"

“ A Phàm cũng đến mua hoa sao?" Ông biết là đứa cháu nội của mình đang theo đuổi cháu dâu nhưng không nói ra mà thầm cỗ vũ

“ Vâng, tiện mua ít bánh đem đến cho tiểu Ánh!"

Lục Tần Phàm rất thành thạo mà bước vào phía trong cửa hàng, lấy đĩa và nĩa ra sắp bánh đặt vào và mang ra.

Diệp Vân Ánh và anh không trò chuyện nên Lục Tần Phàm đành phải lấy hành động của mình ra thầm chuộc lỗi.

“ Bánh này anh mua ở cửa hàng em thích nhất đấy, bánh mới nên anh lấy mỗi thứ một loại!" Lục Tần Phàm trong mọi việc luôn cô để lấy lòng của cô nhưng nhận lại được là sự thờ ơ.



Anh biết thời gian này cơ thể người mang thai sẽ rất yếu nên đã hỏi thăm ý kiến của bác sĩ, để mua những thứ tốt cho người mang thai

Sau khi ông rời đi anh vẫn còn ở lại, mặc dù không thích hoa nhưng anh vẫn cố chịu sắp xếp lại chậu hoa, còm cầm chổi lên quét dọn mọi nơi cho dù hắc hơi cũng vì phấn hoa cũng cố chịu.

Buổi trưa thường ngày cô sẽ đến nhà hàng gần để dùng bữa, anh cũng sẽ nắm bắt cơ hội này mà đến nhà hàng quen của cô, cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi cô ngồi ăn, đồ ăn nước uống cũng được anh kiểm lại một lượt tốt cho sức khoẻ anh mới yên tâm.

“ Ngồi xuống ăn chung đi!" Diệp Vân Ánh thấy anh đứng mà không ngồi lại muốn rời đi liền nói

Lục Tần Phàm vui mừng như một đứa trẻ vậy, anh ngồi xuống đối diện cô im lặng mà dùng bữa.

“Anh không làm việc sao?"

Ngày có 24 tiếng thì anh đã ở cửa hàng cô mất 16 tiếng thì lấy thời gian đâu để làm việc, công ty Lục gia cần anh phải cai quản.

“ Công ty có A Chính lo rồi nên anh mới rảnh rỗi như vậy!"

Diệp Vân Ánh giờ mới quan sát và để ý đến chiếc khăn quàng cổ của anh.

“ Chiếc khăn?" Nhìn chiếc khăn cô cũng đã đoán được là chiếc nào, khăn len cô đan thường có để ký hiệu chung chỉ mỗi chiếc đó là cô để ký hiệu yêu thương, nên nhìn cái là cô nhận ra chiếc khăn kia đã được anh mở ra.

“ Chiếc khăn này là quà tặng sinh nhật của em!" Lục Tần Phàm rất thích nên mùa đông rất hay lấy ra để quàng.

“ Tôi đâu có tặng?"

“Là quà của em!"

Diệp Vân Ánh nhìn anh thích như vậy trong lòng cũng có chút an ủi, cô không hỏi nữa mà cúi đầu dùng bữa trưa.



Hôm nay cô nghỉ bán sớm nên khoảng năm giờ chiều cô đã đi dạo trên đường, hàng người tấp nập qua đường đi trên đường Diệp Vân Ánh trong tâm lại trống vắng.

“Trời lạnh, đừng nên đi nhiều!" Lục Tần Phàm phía sau cởϊ áσ choàng lông của mình mà khoác lên cho cô.

Đi một đoạn cô lại dừng trước một khu công viên, nhìn những đứa trẻ chơi đùa cô lại thích thú.

Nếu không xảy ra chuyện gì thì cô cũng đã có một đứa con lớn rồi, Lục Tần Phàm đứng bên nhìn theo ánh mắt cô cũng đã hiểu được sự tình nhưng anh lại chọn im lặng.

“ Chúng ta đi dùng bữa tối thôi!" cô thở dài rồi vung tay bước đi, nãy giờ cô cũng đã suy nghĩ rồi.

Ngồi ở nhà hàng này nhìn ra có thể thấy toàn cảnh ở bên ngoài rất đẹp. Khuôn viên phía trong cũng được trang trí theo cách ấm cúng rất phù hợp với gia đình và hẹn hò.

“ Tối thứ 3 tuần này em có rảnh không?" Lục Tần Phàm lấy hết can đảm mà hỏi

“ Làm gì thế?"

“ Muốn ăn chung với em một bữa!"

“ Không phải đây cũng ăn chung rồi sao?"

“ Không giống!" Ánh mắt anh long lanh như cún con vậy

“ Vậy được rồi, hôm đó gửi địa chỉ tôi sẽ đến!" Diệp Vân Ánh cũng không thể từ chối mà đồng ý

Lục Tần Phàm nhận được câu trả lời rất thích thú mà nhắn tin với ai đó, thì ra Bùi Ngôn đã chỉ cho anh cách này, chỉ cần nhân lúc nào đó tâm trạng đang tốt mở lời ắt sẽ đồng ý.

Lần này nhất định anh phải theo đuổi được em, làm cho em tha thứ cho anh để cho anh một lần nữa làm chồng em, ở bên cạnh em chăm sóc cho em và con.
« Chương TrướcChương Tiếp »