“Tôi, đồng bọn của tôi” Ánh mắt Sở Nhiễm hướng về phía Mộ Ly, khi những việc được chôn vùi trong tích tắc bị người ta đào ra, giống như tội ác bị lộ ra dưới ánh mặt trời, làm đầu óc cô trống rỗng, còn không biết mình phải làm gì.
Mặt Mộ Ly tối sầm lại đến cực điểm, Việc của Sở Nhiễm liên quan đến anh.
“Cô thấy tôi làm gì? Việc của cô có liên quan đến tôi sao? Các người không có chứng cứ tôi và Sở Nhiễm bắt tay nhau!” Anh nói dõng dạc.
“Đứa bé Thiên Tịnh sinh ra là con của cậu, nghe nói trong lâu đài của cậu còn có một đứa bé là nô ɭệ nhỏ! Từ nhỏ đã được ôm đến lâu đời nuôi dưỡng. Có cần tôi cho người làm giám định huyết thống cho hai người không. Nếu như cậu và Sở Nhiễm không câu kết với nhau, cậu và con của Thiên Tịnh sao lại ở bên cậu! Nhưng cậu thật độc ác, có thể làm ra những việc như thế với chính con mình” Mộ Thương Nam nói.
Tim Mộ Ly đau nhói, đứa bé đó anh chưa từng coi là con mình, vì mẹ của đứa bé là Thiên Tịnh, anh hận muốn gϊếŧ chết Thiên Tịnh. Anh và Thiên Tịnh sinh con, rõ ràng là sự sỉ nhục đối với anh! Nhưng nó lại là vết sẹo anh mãi mãi không xóa đi được.
“Mộ Thương Nam, anh điều tra rõ ràng đấy. Cho dù đứa bé đó là của tôi, cũng chỉ là tôi mua một đứa bé từ trong tay Sở Nhiễm” Từng từ phát ra từ khóe môi anh.
“Tôi có thể chứng minh, chứng minh anh câu kết với Dạ Thần, hôm đó người tôi nhìn thấy trên đảo của Dạ Thần là anh!” Diệp Phi đột nhiên nghĩ ra chuyện này, mặc dù không có liên quan đến việc của Sở Nhiễm, nhưng Dạ Thần cũng là kẻ thù của nhà họ Mộ.
“Dạ Thần? Cậu cấu kết với Dạ Thần? Mộ Ly, cậu thừa biết nhà họ Mộ và nhà họ Dạ có bao nhiêu năm ân án, cậu muốn giúp người của nhà họ Dạ đối phó với tôi?” Mộ Thương Nam chất vấn Mộ Ly.
“Nhà họ Mộ và nhà họ Dạ có thù, thì có liên quan gì đến tôi? Tôi và Dạ thần chỉ là đều muốn có được thứ mình cần. Mộ Thương Nam, thắng làm vua, thua làm giặc. Giữa chúng ta không cần phí lời. Cho dù tôi và Dạ Thần có như nào, với anh không có ảnh hưởng thực tế gì, toà án không thể phán quyết tôi có tội! Nhưng Sở Nhiễm, chúng ta phải cân nhắc mức hình phạt cho cô ta.” Mộ Ly nói to.
Dây thần kinh của Sở Nhiễm bị cắt đứt, cô sẽ bị phán quyết. Tay cô nắm chặt lấy vạt áo trên ngực mình, cô là sinh viên xuất sắc của viện y học, tự mình kinh doanh bệnh viện, là một viện trưởng cao cấp. Cô không thể chấp nhận rớt xuống vực sâu như vậy.
“Không, tôi không ngồi tù, tôi không làm sai chuyện gì, Mộ Thương Nam, anh không thể đối xử với em như vậy! Yêu anh, em có gì sai? Bao nhiêu năm nay em luôn ở bên cạnh anh âm thầm yêu anh!” Cô nắm lấy cổ áo Mộ Thương Nam và nói.
“Tôi không bắt cô phải yêu tôi! Sở Nhiễm, cô hủy hoại tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta!” Một tay Mộ Thương Nam đẩy tay Sở Nhiễm ra.
“Tình bạn của chúng ta? Anh có biết em cứu anh bao nhiêu lần không? Anh biết không? Không có em, anh sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Luôn là em cứu anh. Diệp Phi làm cho anh được cái gì?” Sở Nhiễm nói đến khàn giọng.
“Cô đã từng giúp tôi. Nhưng cô từ lúc nào cứu tôi rất nhiều lần?” Mộ Thương Nam chất vấn.
“Ba em rất nhiều lần muốn gϊếŧ anh, đều là em những lúc quan trọng nhất kịp thời cứu anh! Ba em chính là Dạ Thần!” Sở Nhiễm nói bi thảm. Dạ Thần vì trả thù nhà họ Mộ, đưa con trai và con gái của mình đến nơi khác nuôi dưỡng, chờ sau khi họ trưởng thành, ông mới nói rõ thân phận của mình, để Sở Nhiễm và Cung Trạch Vũ giúp ông báo thù. Vì có như này Mộ Thương Nam mới không điều tra ra Sở Nhiễm và Cung Trạch Vũ có quan hệ với ông, hai người này là người mai phục bên Mộ Thương Nam bất cứ lúc nào có thể gϊếŧ chết Mộ Thương Nam. Sở Nhiễm thực sự không chỉ cứu Mộ Thương Nam một lần, còn bị ba cô nhiều lần suýt nữa đánh chết.
“Ba cô là Dạ Thần?” Mộ Thương Nam điều tra ra tất cả, chính là không ngờ được ba Sở Nhiễm là Dạ Thần.
“Vì vậy, anh biết em vì anh làm bao nhiêu thứ? Anh nhìn vết thương của em!” Sở Nhiễm tự tay cởϊ áσ mình ra, quay lưng cho Mộ Thương Nam xem. Cô gái mảnh mai này, sau lưng chằng chịt những vết tích cuả roi da khủng bố, đó đều là bị ba cô đánh. Vì Mộ Thương Nam, cô đến tính mạng của mình cũng không cần, hoàn toàn dùng tính mạng của mình để yêu. Cô tráo đổi hai đứa bé, là vì bảo toàn tính mạng cho hai đứa trẻ.
Mộ Thương Nam mặt biến sắc “Sở Nhiễm, tình cảm không thể thay đổi được, nếu như tôi nợ cô cái gì, tôi có thể trả cho cô, ví dụ như tính mạng của tôi, chỉ có tình cảm là không được.”
Nước mắt của Sở Nhiễm rơi xuống, từ phát ra từ khóe môi cô “Thứ em cần trước giờ không phải là tính mạng của anh, nếu như em cần mạng của anh, cỏ trên mộ của nhà anh đã mọc thành cây rồi.”
“Áp giải bọn họ xuống thẩm vấn! Hôm nay là ngày gia đình chúng ta đoàn tụ! Có lòng đến tham gia tiệc của gia đình chúng tôi, đều đến nhà cũ họ Mộ” Mộ Thành đứng lên ra lệnh.
Sở Nhiễm bị bắt giam, Mộ Ly vì bị nghi có dính líu đến việc của Dạ Thần nên cũng bị bắt, dù sao Dạ Thần có liên quan đến vài vụ án nổ lớn, cái này nhất định phải thẩm vấn.
Mộ Thương Nam dẫn cả nhà mình về nhà cũ họ Mộ.
Diệp Phi ôm lấy hai cục cưng của mình hôn lấy hôn để, làm sao có thể ngờ được Mộ Dã chính là đứa bé chết yểu của mình. Nhưng, nụ hôn nồng thắm của cô làm hai đứa nhóc ghét, Thiên Thiên trước giờ chưa từng gặp Diệp Phi, không thân thiết với Diệp Phi, trước sau nhớ mong Mộ Ly, nhưng con bé rất có cảm tình với Mộ Thương Nam, chính là thích được Mộ Thương Nam ôm giống như con Koala trên người Mộ Thương Nam.
Diệp Phi nhìn con gái hôn Mộ Thương Nam, cũng yên tâm phần nào, cô đố kỵ trợn mắt lên nhìn Mộ Thương Nam, quả nhiên là khác giới hút nhau, con gái đều là người tình của ba. Chỉ là con trai hôn mẹ trong truyền thuyết đâu? Cô nhìn Mộ Dã đang ủ rũ, tay xoa đầu thằng bé “Mộ Dã, con không thích mẹ sao?”
Mặt Mộ Dã phúng phính như cái bánh bao “Con thích mẹ làm bạn gái con, không thích mẹ làm mẹ con. Ba thối, ba cướp vợ con! Ba nói lời mà không giữ lời!” Cậu bé giậm chân khóc to, nói trước cứu được Tiểu Phi Phi, Mộ Thương Nam sẽ đồng ý để cậu bé mãi mãi ở bên Tiểu Phi Phi, cậu mới mạo hiểm trước giờ xử án trèo lên đèn pha lê trên trần nhà, chờ tấn công Mộ Ly cứu Thiên Thiên.
Một đàn chim bay qua đầu Mộ Thương Nam, như này là anh cướp sao? Không có các kiểu yêu của anh và Diệp Phi, tiểu tử thối này ở đâu chui ra?
“Ba đồng ý để con và Tiểu Phi Phi mãi mãi bên nhau, ba có nuốt lời đâu! Phi Phi là vợ của ba, con còn dám nhớ nhung vợ ba, xem ba sẽ trừng phạt con thế nào!” Một chân anh đá vào mông nhỏ bé của Mộ Dã.
Mộ Dã sờ sờ vào mông mình, trợn mắt nhìn ba, rõ ràng ba đang ăn cắp ý tưởng, cái mãi mãi mà cậu bé nói không phải ý mãi mãi làm mẹ cậu.
Bộ não ma quoái của cậu bé xoay chuyển, lao vào lòng Diệp Phi “Mẹ, chúng ta 5 năm không gặp, con nhớ mẹ lắm, buổi tối mẹ con mình ngủ với nhau được không?” Cậu bé ôm cổ Diệp Phi nũng nịu.
Diệp Phi đột nhiên được Mộ Dã ôm chầm lấy, hạnh phúc đến suýt ngất “Được thôi, từ nay về sau mẹ ngày ngày sẽ ngủ cùng con!”
Ánh mắt Mộ Dã lóe lên sự gian xảo như hồ ly, cả đời như này mới đúng!
A a a! Muốn ngủ cùng cũng phải là anh ngủ cùng. Mộ Thương Nam tức đến mím môi lại, đó là vợ của anh, vợ của anh, vợ của anh!
“Ba thối, ba thử cướp mẹ của con xem! Bổn thiếu gia sẽ không nhường mẹ đâu!”
Từ đó trong nhà cũ của họ Mộ, ngày nào cũng diễn ra đại chiến ba con tranh giành quyền ngủ cùng, Diệp Phi hạnh phúc đến đau khổ, như này mỗi ngày rốt cuộc phải ngủ cùng ai? Cá nhân cô tỏ ra thích ngủ cùng con trai, dù sao ngủ cùng Mộ Thương Nam rất mệt, mỗi lần không dày vò đến sáng, anh đều không tha cho cô!
“Cục cưng, em xa anh 5 năm, một năm 365 ngày, em nợ anh 1825 lần, trước tiên hãy trả lãi cho anh!” Nửa đêm Mộ Thương Nam sờ lên giường của Diệp Phi, không ngượng ngùng không e thẹn cắn lên vành tai cô.........
Kết chuyện.