Chương 1: Buộc phải ở chung phòng

Vào cuối tháng 12 ban đêm thường rất lạnh, Hà Mộng vừa bước ra khỏi xe đã rùng mình vì lạnh.

"Có lạnh không?"

Khâu Dương vòng qua đầu xe, đi đến chỗ Hà Mộng, cởi chiếc khăn quàng cổ vẫn còn vương hơi ấm xuống rồi quấn quanh cổ cô, sau đó nhìn xuống màn hình điện thoại di động đang phát sáng rồi thở phào nhẹ nhõm: “ Khách sạn ở cách chỗ này không xa, chúng ta đi tới đó đi!"

"Được."

Giọng Hà Mộng khi nói chuyện còn hơi run run, hai chân lúc này đã lạnh đến mức mất đi phản ứng.

Vùng ngoài ô hầu như không có chút ánh sáng nào nên Khâu Dương không còn cách nào khác ngoài việc vừa sử dụng đèn pin của điện thoại để chiếu sáng con đường xi măng dưới chân vừa xem chỉ đường.

"Bây giờ cũng khuya lắm rồi, lát nữa chúng ta tắm rửa đi ngủ, sáng mai dậy rồi sửa xe."

"Em có mang theo chứng minh thư không?"

Hà Mộng đút tay vào túi, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn về phía Khâu Dương vừa hỏi.

"Có mang, anh có không?"

Khâu Dương lạnh tới nỗi khẽ nhăn mũi, sau đó thắt chặt cổ áo.

"Có, ở trong túi."

Hà Mộng gật đầu, cùng Khâu Dương tiếp tục đi về phía trước.

"A..."

Khi hai người sắp tới nơi, Hà Mộng vô tình vấp phải một hòn đá nhỏ trên đường và ngã xuống đất.

"Em không sao chứ?!"

Thấy vậy, Khâu Dương lo lắng sải bước đến trước mặt Hà Mộng, đưa tay ra đỡ cô dậy rồi phủi bụi trên quần áo của cô.

"Không...không sao."

Vì Hà Mộng mặc quần áo dày nên dù có ngã cũng không sảy ra vấn đề nghiêm trọng, cô vừa định đút hai tay lại vào túi thì lại bị bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông giữ lại.

"Trời tối đường không dễ đi, để anh dắt em đi."

Hà Mộng theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng Khâu Dương đã giữ chặt lấy tay cô, cô mất tự nhiên liếc nhìn người đàn ông rồi quay đi.

Trong hơn nửa năm chung sống, đây là lần thứ hai họ nắm tay nhau, lần đầu tiên nắm tay nhau là trong hôn lễ.

Mặc dù cô không quen với sự tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng dường như cũng không cảm thấy phản cảm như trước.

Có lẽ trong mắt người khác, cô là người hạnh phúc và may mắn, nhưng chỉ có cô mới biết mình đáng thương tới mức nào.

Cuộc hôn nhân giữa cô và Khâu Dương là do cha mẹ sắp đặt, cô không hề yêu anh, từ sâu trong trái tim không thể chấp nhận nổi một cuộc hôn nhân mà không có tình yêu.

Vì vậy, cô luôn tìm nhiều lý do khác nhau để tránh tiếp xúc gần gũi với anh, dùng phương thức trốn tránh để tự lừa dối bản thân.

Trong lòng cô vẫn luôn có một người, từ khi người đó rời đi, cô cảm thấy trống rỗng vô cùng, chỉ có thể dùng sự bận rộn để đè nén sự trống rỗng trong lòng.

"Xin chào! Cho hỏi còn phòng trống không?"

Khâu Dương nắm tay Hà Mộng, đẩy cánh cửa của khách sạn nhỏ ra, người trực ca là một người đàn ông trung niên đang đắp chăn nằm trên ghế tựa chợp mắt.

Nghe thấy âm thanh, người đàn ông trung niên lập tức mở một đôi mắt còn ngái ngủ ra, đứng dậy nhìn Khâu Dương và Hà Mộng rồi gật đầu cười nói: "Còn, chỉ còn có một phòng ngủ lớn cuối cùng."

"Chỉ có một phòng? !"

Khâu Dương và Hà Mộng gần như hỏi cùng một lúc.

Người đàn ông trung niên ngơ ngác đánh giá bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên bàn tay đan vào nhau của bọn họ, sau đó kinh ngạc hỏi: "Hai người ở cùng một phòng có vấn đề gì sao?"

Hà Mộng đột nhiên xấu hổ rút tay ra khỏi lòng bàn tay Khâu Dương, đồng thời liếc nhìn anh.

Cả hai im lặng nhìn nhau trong chốc lát, giao tiếp với nhau thông qua ánh mắt và quyết định thuê căn phòng cuối cùng này trong một đêm.

Trên thực tế, họ thực sự là không còn lựa chọn nào khác, bởi vì chỉ dẫn cho thấy đây là khách sạn duy nhất trong vòng vài km quanh đây.

“Cho tôi thêm một cái chăn được không?”

Sau khi Khâu Dương nhận thẻ phòng từ người đàn ông trung niên thì thuận miệng hỏi.

"Thực xin lỗi! Bây giờ cũng đã muộn, chăn thừa cũng đã cho những vị khách khác mượn, nhưng trong phòng có điều hòa điều chỉnh nhiệt độ khá tốt, hai người các bạn cho dù không đắp chăn cũng không sao."

Người đàn ông trung niên chỉ vào cầu thang bên trái rồi nói: "Từ đó đi lên lầu hai, rẽ trái là đến phòng."

"Được, cảm ơn ông!"

Khâu Dương gật đầu cảm ơn rồi cùng Hà Mộng đi về phía căn phòng trên tầng hai.

Hà Mộng nghĩ đến việc lát nữa phải chia sẻ giường với Khâu Dương, tim cô đập nhanh đến mức không thể kiểm soát, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi vì lo lắng.

Đêm nay đối với cô mà nói thì vô cùng khó khăn...