Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưỡng Bách Động Dục

Chương 258: Người đàn ông này thật sự là đáng chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Động tác của hắn rất nhẹ, tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng Cố Y Y phản kháng cũng không được coi là quá kịch liệt.

Khẽ cắn môi dưới, cô cũng nhìn về phía màn hình đen nhánh, nhịn không được mà mắt cá chân tự nhiên đặt lên vai của Lê Diệu Vũ, thoạt nhìn càng giống như là mình chủ động tách hai chân ra đối phương đùa bỡn tiểu huyệt.

Không khí liền trở nên ái muội.

“Đại tiểu thư.” Nhận lấy ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Giang Húc An, Lê Diệu Vũ liếc mắt đưa tình nhìn về phía Cố Y Y: “Bữa tối ngày hôm nay thêm một ít rễ sô đỏ hầm cùng với gà có được không? Tôi lo lắng thân thể của người như vậy thì không được tốt lắm.”

Trái tim bởi vì đôi mắt chứa đựng đầy sao kia mà không nhịn được đập loạn, nếu không phải chính hắn tự mở miệng đánh gãy, Cố Y Y suýt chút nữa đã mất phương hướng trong sắc đẹp này rồi.

Không thể thế này được, làm sao mà cảm xúc dao động của cô cũng hoàn toàn bị bắt chẹt.

Chờ đến khi thu thập xong, Cố Y Y không nói lời nào mà vòng đến bên cạnh anh hai, đem hắn kẹp ở giữa mình và Lê Diệu Vũ.

Nhà họ Giang tất cả vẫn như cũ.

Giang Hạ Hạ bị Giang Chi Nghiên cấm túc ở trong thư phòng viết kiểm điểm, nghe thấy cô về nhà, chỉ có thể giương mắt – mong chờ nằm sấp trên cửa sổ nhìn qua.

Bước vào phòng khách, thoạt nhìn Giang Tuyên còn lớn tuổi hơn người đàn ông đang nói chuyện gì đó với Giang Tuyên.

“Chú Lê.” Giang Húc An đi qua, quay đầu nhìn lại về phía Lê Diệu Vũ giọng điệu không được tự nhiên mà lên án: “Chú không quản Lê Diệu Vũ sao, không kéo đàn violon cho tốt, còn làm quản gia làm gì.”

Dùng ánh hiền từ nhìn về phía con trai mình rồi lại nhìn về phía Giang Húc An, người đàn ông bất đắc dĩ mà cười lắc đầu: “Chú đâu có quản được, không bị nó làm cho tức chết đã cảm ơn trời đất rồi.”

“Ba…” Lê Diệu Vũ cũng liếc mắt nhìn Giang Húc An một cái, cũng quyết tâm nhớ kỹ lần cáo trạng này.

“Được rồi được rồi, chuyện của các con tự mình giải quyết đi.”

Lê Quốc Lương đối với con trai nhà mình cũng không có thái độ gì, nhưng mà khi hắn đem ánh mắt đặt lên người Cố Y Y, dáng vẻ tươi cười lập tức trở lên hiền lành. Hơn nữa bằng vào sự hiểu biết của hắn với người nhà họ Giang, đặc biệt là tinh thần sa sút của Giang Tuyển biến mất sau khi nhìn thấy Cố Y Y, hắn cũng cảm giác trong này có gì đó không thích hợp.

Nhận được ánh mắt kia, Cố Y Y lễ phép cúi người chào: “Chào chú Lê.”

Đứa trẻ xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy vẫn luôn lưu lạc ở bên ngoài thật là đáng thương.

Sinh ra vài phần thương tiếc, lại nhìn thân người Cố Y Y, Lê Quốc Lương cũng hiểu được vì sao mọi người nhà họ Giang đều đối với đứa nhỏ này cưng chiều và bảo vệ như vậy.

“Về sau nếu như Lê Diệu Vũ dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói cho chú, chờ nó về nhà chú nhất định sẽ đánh gãy chân nó.”

Cố Y Y ngây ngốc gật đầu, tầm mắt hơi chuyển về phía Giang Húc An đang nhếch cằm lên với Lê Diệu Vũ, cười vô cùng đắc ý mà gợi đòn.

Rồi sau đó nghe như là Lê Quốc Lương nói lời tạm biệt với Giang Tuyên, cô cũng hiểu từ nay về sau quản gia nhà họ Giang chính là Lê Diệu Vũ.

“Đại tiểu thư, bữa tối người muốn ăn cái gì?”

“Đại tiểu thư, muốn tôi chuẩn bị cho người bánh ngọt hay là thức ăn khuya hay không?”

“Nhị thiếu gia muốn ăn cái gì thì tự mình lấy đi, tôi còn có chuyện gấp.”

“Đại tiểu thư, nước đã ấm rồi, người có thể tắm gội.”

“Đại tiểu thư muốn tôi hầu hạ người tắm gội không?”

Nói hắn là quản gia nhà họ Giang, nhưng vì cái gì mà từ đầu đến cuối đều chỉ vậy quanh một mình cô. Cố Y Y quả quyết đóng cửa lại, đem chính mình ngâm vào dòng nước ấm vừa phải, ngay sau đó phát ra một tiếng rên thoải mái đến tận linh hồn.

Nước ấm này làm sao lại thoải mái như vậy, xong rồi, phiền não cũng không còn, người đàn ông đáng chết này đúng là tốt bụng.

“Thoải mái sao?” Âm thanh Giang Chi Nghiên đột nhiên truyến từ phía sau.

Cố Y Y mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu kia của anh trai đột nhiên lại sinh ra chột dạ, vì thế cô lập tức lắc đầu: “Cũng không có thoải mái như vậy, cũng được, ừm, cũng được.”

Cũng may Giang Chi Nghiên cũng không nói gì, ngược lại sờ đầu cô nói về một chuyện khác.

“Lúc anh được mang về nhà họ Giang thì chú Lê đã là quản gia của nhà họ Giang rồi, bởi vì hiểu rõ cách làm người, cho nên chú ấy đối với bọn anh vẫn rất tốt. Diệu Vũ ôn hòa tuổi cũng không cách biệt lắm, bọn họ xem như là cùng nhau lớn lên, tuy rằng Húc An luôn là người bị bắt nạt, nhưng quan hệ của hai người bọn họ so với anh em còn thân thiết hơn. Hơn nữa muốn làm quản gia cũng là do chính cậu ấy đề nghị.”

“Đã ngán kéo đàn violon, cho nên phải một lần nữa tìm chuyện thú vị. Cậu ấy nói như vậy với anh.”

“Cho nên em muốn dùng cậu ta như thế nào cũng được, cậu ta hẳn là chơi rất vui vẻ.” Cuối cùng Giang Chi Nghiên tổng kết nói.

Thảm, vẫn là anh hai thảm.

Nghe anh trai nói tỉ mỉ về chuyện của Lê Diệu Vũ xong, Cố Y Y chỉ có một ý nghĩ như vậy.

Hắn sẽ không thật sự là con riêng của Giang Tuyên đi, chỉ có gen mới có thể giải thích được chuyện này.

Chuyện tình của Lê Diệu Vũ được làm rõ, nhưng Cố Y Y lại chột dạ còn không dám nhìn qua gương. Sắp xếp từ ngữ, cô dứt khoát nhắm mắt lại nói: “Em khả năng… Có lẽ… về sau sẽ thỉnh thoảng lại không về ngủ đêm như vậy vài lần…”
« Chương TrướcChương Tiếp »