Chương 234: Đáp án

Cô có thể nói rằng bản thân không hề muốn biết câu trả lời không? Vứt bỏ là vứt bỏ, dù cho lý do có là gì đi chăng nữa thì cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng nó đã xảy ra?

Cố Y Y đá viên sỏi bên đường, tâm tình phức tạp đến mức chờ xe ra khỏi khu phố xa lạ cô mới nhận ra người đang lái xe là Lê Diệu Vũ.

“Giang tổng, có cần đi nhanh một chút không?”

Người đàn ông đánh tay lái, tuy rằng ngoài miệng đang hỏi có cần nhanh hơn không, nhưng động tác từ đầu đến cuối lại vô cùng chậm chạp, phảng phất lộ ra một cỗ cảm giác lười nhác.

Giang Chi Nghiên nghe vậy chợt cười khẽ, rồi nói: “Không cần, cậu nâng vách ngăn lên đi, tiểu công chúa cùng tôi có việc muốn nói.”

“Yes your highness” (“Thần tuân chỉ, thưa điện hạ.”)

Phát âm thật chuẩn

Cho dù bây giờ Cố Y Y có rối rắm như thế nào thì cũng bị một câu này của Lê Diệu Vũ làm phân tâm.

Tấm chắn chậm rãi được nâng lên, đem xe ô tô ngăn cách thành hai không gian độc lập.

Hiện giờ không còn người thứ ba, Cố Y Y vất vả lắm mới làm cho tim mình đập chậm lại.

“Y Y” Anh trai nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, “Cha của chúng ta không phải là Giang Tuyên mà tên là Giang Hành. Hai người họ là anh em.”

Ban đầu Giang gia từ thành phố Nam Kiến mà dần phát triển lên, gặp đúng hướng gió, không lâu sau công ty đã dần thành công.

Giang Hành, cũng chính là cha của bốn người bọn họ, tuy rằng tiền tài nhiều đến mức có thể hô mưa gọi gió, nhưng làm người vừa ích kỷ lại phóng túng. Đặc biệt là sinh hoạt giường chiếu, chỉ cần mính có thể sung sướиɠ, căn bản sẽ không them ý đến việc cô gái đó là người thế nào.

Ỷ vào giàu có, lại đẹp trai nên thực sự có không ít người muốn trở thành Giang phu nhân, thậm chí còn không tiếc dùng con để thượng vị.

Nhưng người đàn ông này lại vô cùng ích kỷ. Ông ta cảm thấy những nữ nhân đó không hề xứng với bản thân, cho nên ngay cả con mình ông ta cũng không muốn nhận, cũng không hề sợ hãi đối phương hăm dọa sẽ vứt bỏ đứa con ở trên đường, ông ta nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Mẹ của Giang Chi Nghiên là người đầu tiên, thời học sinh tự cho là tình yêu đơn thuần, cuối cùng sau khi bà mang thai liền bị ông ta thẳng tay vứt bỏ.

Giang Húc An chính là đứa trẻ suýt chút nữa bị vất bỏ bên đường.

Sau đó, Giang Húc An được Giang Tuyên tuổi mười tám chưa tốt nghiệp gặp được, vì không đành lòng nên ông đem hắn ôm về. Sau khi nhận được sự chối bỏ tàn nhẫn của Giang Hành, rốt cuộc ông cũng không thể nhẫn tâm như ông ta, vẫn đi tìm bảo mẫu đem đứa trẻ về chỗ ở của bản thân.

Cũng may Giang gia không thiếu tiền, tuy rằng không phải người thừa kế nhưng nuôi dưỡng Giang Húc An thì tuyệt đối dư dả.

Thậm chí, sự tồn tại của Cố Y Y, Giang Hành từ lúc đầu đến giờ căn bản không hề biết, là mẹ đẻ của cô thấy được rằng mình không thể lợi dụng đứa con để thượng vị. Lúc này mới không hề lưu luyến mà vứt bỏ con gái, tìm mọi cách giả ngoan ngoãn để bò lên giường Giang Hành, lúc sau liền mang thai Giang Hạ.

Đương nhiên, có con cũng không có chỗ dùng vì Giang Hành vô cùng chán ghét bà ta, từ đầu đến cuối chỉ coi bà là công cụ phát tiết du͙© vọиɠ.

Về sau, Giang gia ngày càng phát triển tốt hơn trên tay Giang Hành, trọng tâm phát triển dần chuyển về Hải thị phồn hoa. Phía sau, có lẽ là báo ứng, Giang Hành gặp tai nạn, trước khi chết ông ta mới nhớ đến những đứa con bản thân chưa một lần thừa nhận.

Người sắp chết đều ích kỷ như vậy.

Sau khi tìm được đứa con lớn nhất, ông ta liền cho người đem Giang Chi Nghiên trói về Giang gia.

Sau khi Giang Hành chết, Giang Chi Nghiên được Giang Tuyên đưa về Nam Kiến.

Tuy chỉ vài ngày, mặc dù hắn đã trở lại Nam Kiến, chạy như bay đến cô nhi viện nhưng cuối cùng vẫn không đến kịp.

Nghe đến đây, Cố Y Y ngược lại vô cùng bình tĩnh. Cô sớm đã tắt hi vọng đối với cha mẹ ruột, khi nhìn thấy Giang Tuyên, cô cũng từng hoài nghi, người như vậy hoàn toàn không giống người sẽ vứt bỏ con mình.

Có lẽ là do có việc gì đó ngoài ý muốn chăng.

“Anh không hề muốn vứt bỏ em.” Anh ôm Cố Y Y ngồi lên đùi mình rồi vuốt ve khuôn mặt cô, thương tiếc mà nói thầm “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em liền cảm thấy giống như đang thấy được chính mình.”

“Lúc đấy em rất nhỏ, rất an tĩnh, ai cũng không thể tiến vào thế giới của em.”