Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưỡng Bách Động Dục

Chương 233: Em có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của chị không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Hạ hình như thực sự định làm thật, Cố Y Y bắt lấy cổ tay hắn, nghẹn ngào mà lẩm bẩm: “Chị không muốn làm loại chuyện như vậy.”

“À----"

Vẻ mặt thất vọng của hắn là sao?!

Cố Y Y giật giật khóe miệng, nỗi niềm buồn bực dường như bị hắn cắt ngang, hiện tại tất cả đều biến mất.

Giang Hạ không biết nhiều về quá khứ của Giang Chi Nghiên và Cố Y Y, rất nhiều thứ đều là do hắn tự suy đoán. Phản ứng của cô làm hắn có chút sợ hãi rằng đây có lẽ chính là ranh giới không thể động đến của chị gái, vì vậy hắn cẩn thận nhìn Cố Y Y rồi hỏi: “Chị sẽ chán ghét em sao?”

Thiếu niên dùng cặp mắt ướt dầm dề chăm chú nhìn cô giống như một con mèo nhỏ sợ hãi bị chủ nhân bỏ rơi.

Cô né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, Cố Y Y thở dài dưới đáy lòng rồi mới trả lời: “Không đâu.”

Trong một khắc vừa rồi, Giang Hạ thực sự cảm thấy Cố Y Y sẽ vì hận mà bỏ rơi hắn, chính xác mà nói, cô sẽ rời bỏ tất cả mọi người.

Nỗi buồn xen lẫn với nỗi cô đơn khó giải thích trợt trào lên, hắn chưa bao giờ thực sự hiểu chị gái của mình, rằng chị ấy thích gì, ghét gì hay muốn làm gì.

“Nếu chị cùng người khác kết hôn thì em có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của chị không, em đảm bảo sẽ không để người khác phát hiện…”

Giang Hạ nản lòng, loại cầu xin hèn mọn này thực sự khiến người ta phải cảm thấy có chút xót xa.

Nếu hắn lại lôi kéo Cố Y Y không thả khiến cô chán ghét bản thân, thì thao cô ngày đêm còn ý nghĩa gì.

Giang Hạ đáng thương như vậy khiến cho Cố Y Y kìm lòng không nổi đưa tay sờ đầu hắn: “Được”

Thật phiền toái.

Cô nghĩ thầm, có cảm giác bị mắc kẹt vô cùng sâu.

Sau khi chắc chắn Cố Y Y sẽ không bỏ rơi mình, Giang Hạ xoa tay cô rồi nói: “Cái kia, cha cùng Trình gia, họ sẽ tổ chức tiệc đính hôn trong hôm nay”

Giang Hạ chột dạ nói, Cố Y Y chợt nghe thấy tiếng đập thình thịch của huyệt thái dương mình.

“Nếu không, em gọi điện cho anh hai đến đón chị nhé? Vẫn còn kịp đấy.” Thời điểm nói ra hai chữ anh hai, Giang Hạ càng thêm chột dạ.

Tại sao tiệc đính hôn lại được đặt sớm như vậy ngay cả khi cô không có mặt?

Chuyện này tạm thời chưa nói đến.

Cô không hề có ý kiến gì nếu có thể phá hoại tiệc đính hôn, dù sao cô cũng không muốn kết hôn với Trình Thuật, điều khiến cô bối rối hơn là sau khi gặp Giang Chi Nghiên thì phải làm thế nào.

Hỏi anh tại sao lại vứt bỏ cô? Hay là giả bộ rằng cái gì cũng không biết?

Cố Y Y cho rằng mình còn có một lúc để suy nghĩ nhưng khi Giang Hạ vừa gọi điện xong, chuông cửa liền vang lên.

“Anh hai?!” Giang Hạ vừa mở cửa đã kêu lên.

Cô bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, Cố Y Y có chút xấu hồ kéo chăn bọc mình lại, hơi bối rối nhìn chăm chú vào họa tiết trên chăn, đầu cúi xuống.

“Y Y”. Tiếng bước chân dừng ở phòng ngủ, giọng nói dịu dàng của anh hai vang lên như thường “Tại sao em khóc?”

Tim cô đang đập nhanh muốn chết.

Cố Y Y quay đầu, né tránh cánh tay muốn lau nước mắt cho cô của anh.

Thấy được Cố Y Y khác thường, Giang Chi Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía Giang Hạ, lại thấy được khuôn mặt tươi cười đầy chột dạ, anh cũng không ép hỏi cô, chỉ sờ đầu cô rồi ôn nhu dặn dò: “Thay quần áo đi, nếu không chúng ta sẽ đến muộn mất.”

Sau khi thay xong quần áo, Cố Y Y xuống lầu, một câu cũng không nói, im lặng khiến Giang Hạ vô cùng hối hận.

Giang Chi Nghiên trong lòng đã có một số phỏng đoán, anh chặn lại cánh tay trên tay nắm cửa muốn cùng đi của Giang Hạ, rồi nhấn mạnh với giọng nói không cho phép phản đối: “Khi nào viết xong bản kiểm điểm một nghìn chữ thì hãy về nhà.”

Nói xong anh xoay người đi lên phía trước cùng Cố Y Y.

“Y Y.” Anh hạ giọng, như thể đang tự nói với bản thân: “Anh sẽ không kiếm cớ bào chữa cho bản thân, anh sẽ không né tránh những câu hỏi của em, anh sẽ trả lời toàn bộ. Đợi đến khi lên xe, anh sẽ kể hết cho em, còn việc em muốn tha thứ cho anh hay không thì do em quyết định.”
« Chương TrướcChương Tiếp »