Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưỡng Bách Động Dục

Chương 160: Mang con bé về Cố gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đau.

Bé đau đến ngay cả ký ức cũng đang run rẩy.

Cố Y Y cắn chặt răng, cây thước dạy học kia đánh đến mông bé hằn ra vài vệt đỏ cô cũng không rên một tiếng, ngayc ả nước mắt cũng không chảy ra nửa giọt.

Phản ứng như thế chỉ càng thêm kí©h thí©ɧ cảm xúc bạo ngược nơi đáy lòng người đàn ông.

“Đồ đê tiện.” Hắn thô bạo nhấc áo trên của bé gái lên, bắt đầu quất đánh lên lưng cô, “Có phải mày cho rằng có anh trai mày che chở nên ngay cả tao cũng không dám làm gì mày đúng không. Phi, một hộ công nho nhỏ lại làm như mình là nhân vật lớn vậy, hiện tại còn không phải chán không thèm đến nữa rồi sao.”

Trong cô nhi viện, ngoại trừ viện trưởng ra thì người mà các bé có thể tiếp xúc không nhiều lắm chính là hộ công.

Họ đều là những người nhiệt huyết, mang theo tình yêu thương mà đến nhưng sau đó lại bị những tuyệt vọng cùng với mệt mỏi mà công việc này đem lại cuốn lấy, sau đó yên lặng không một tiếng động rời đi.

Không có ngoại lệ.

“Tao xem mày còn chạy thế nào. Cái đồ tiểu tiện nhân này, còn chạy nữa tao đánh gãy chân mày.”

Cố Y Y biết khóc thút thít không hề có ý nghĩa gì, bé giống như một con búp bê Tây Dương không có cảm tình mặc cho hắn đánh, mãi cho đến khi người đàn ông đánh mỏi, cảm thấy đánh nữa bé sẽ phải đi bệnh viện mới dừng tay.

Thước dạy học lại một lần nữa được thả lại trên bàn làm việc, người đàn ông đem Cố Y Y đã mặc xong quần áo ném về phía hộ công như ném rác rưởi.

“Viện trưởng……” Người hộ công chỉ mới đầu hai mươi tiếp được Cố Y Y cắn cắn môi, sau khi nhìn thấy người đàn ông treo lên nụ cười giả dối kia thì rụt cổ lại không dám nói tiếp.

Chờ khi hắn đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm đem Cố Y Y ôm đến trong góc đau lòng hỏi: “Không có việc gì chứ? Lần sau con đừng chạy loạn như vậy nữa có biết không? Chúng ta tìm con muốn chết.”

Ánh sáng chiếu vào trên mặt bé là ánh sáng vàng dịu nhẹ, thứ màu sắc ấm áp nhất trong cô nhi viện.

Có điều khác với trước đây, nụ cười trên gương mặt bé càng ngày càng mệt mỏi, thẳng cho đến một ngày kia rốt cuộc biến mất không thấy nữa.

Cố Y Y lắc đầu, bé không rên một tiếng mà cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày cũ nát đã lâu chưa đổi của mình.

“Không muốn nói chuyện cùng chị cũng không sao.” Cô gái kia cũng không vội, sờ sờ đầu Cố Y Y trộm nhét vào tay bé mấy viên đường, “Bé gái đáng yêu nhất trường học như em một ngày nào đó sẽ có người muốn nhận nuôi, sau đó mang em rời khỏi nơi này.”

Không được mấy ngày, chị gái đưa đường cho bé cũng biến mất không thấy đâu nữa.

“Giang Thập Nhất.”

Cố Y Y lại một lần nữa bước vào văn phòng viện trưởng, bé nhìn về phía chiếc ghế sô pha mà trước đây mình thường hay nằm lên chịu đòn, có chút nghi hoặc, ngây thơ lại mờ mịt, tựa hồ như bé có thể lý giải được chuyện mà đêm qua mình trộm thấy.

Bé thấy chị gái hộ công mới tới trần trụi thân mình ngồi trên đùi viện trưởng.

Bọn họ dùng nơi để đi tiểu dán chặt chẽ vào nhau, trên mặt lộ ra thứ biểu tình mà bé không thể lý giải, giống như là thoải mái đến muốn chết.

“Thao chết em cái đồ kỹ nữ.” Viện trưởng bóp cổ chị gái hộ công, đánh vào mông cô ấy, “Cho em câu dẫn tôi! Đồ đê tiện, dươиɠ ѵậŧ ba ba thao cɧó ©áϊ sảng không? Bức lỏng như vậy là đã cho bao nhiêu người thao qua rồi? Thao chết em, ba ba muốn thao chết cái đồ kỹ nữ như em.”

Vì sao rõ ràng hẳn là rất đau nhưng bọn họ lại có thể lộ ra biểu tình khoái hoạt cùng thoải mái như vậy?

Cố Y Y còn đang ngẩn người. Nhưng lúc này đây người đàn ông cũng không lấy thước dạy học ra giáo huấn bé mà là hòa ái dễ gần đem bé ôm lên đùi mình, tay bắt đầu ở trên người bé sờ loạn: “Nói cho viện trưởng ba ba biết, đêm qua con nhìn thấy cái gì? Vì sao lại không đi ngủ mà chạy ra bên ngoài? Nếu không phải tao nhìn camera cũng không biết buổi tối mày sẽ chạy loạn khắp nơi.”

Cặp tay đang sờ loạn bé giống hệt như cách làm với chị gái hộ công đêm qua.

Vì sao cô không cảm thấy thoải mái?

Cố Y Y nghi hoặc ngẩng đầu, rốt cuộc bé cũng nhìn rõ gương mặt người đàn ông, một gương mặt béo múp đầy mỡ cùng dầu nhờn, tiếp theo có một cổ cảm giác ghê tởm bắt đầu tràn ra từ đáy lòng bé.

Bé giãy giụa.

“Viện trưởng đang kiểm tra xem đêm qua con đi ra ngoài có bị cảm lạnh hay không, đừng lộn xộn.”

“Không cần.”

Bé lặp đi lặp lại hai chữ này trong lòng, đột nhiên bé nắm cánh tay của người đàn ông kia nâng lên dùng sức cắn một ngụm làm hắn đau đến mức đem bé đẩy xuống từ trên đầu gối, bé xoay người cầm ấm nước sôi trong tay hất về phía hạ thân người đàn ông.

“Nếu có tên đàn ông nào bắt nạt em, em cứ đánh vào nơi đi tiểu của hắn.”

Hình như đã từng có người nói với bé như vậy.

Người đàn ông phát ta một tiếng tru thống khổ, dương cụ không biết rút ra từ khi nào vừa vặn bị nước sôi hất phải, nóng đến mức hắn cuộn tròn trên ghế sô pha ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Cô nhi viện đột nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, nghe thấy âm thanh tru lên, mọi người đều chạy về phía văn phòng viện trưởng xem nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Cố Y Y ném ấm nước xuống, cho dù tay bé cũng bị nước sôi làm phỏng đến đau muốn chết nhưng bé cũng không kêu một tiếng mà xoay người đẩy đám người không rảnh bận tâm đến bé kia mà chạy ra bên ngoài.

Bé cũng không biết mình đã chạy bao lâu, chạy đến khi cơ thể nóng rực, chạy đến khi sắp chịu đựng không nổi mà té ngã trên đường cái sắp bị xe cán qua.

“Cẩn thận!”

Được người ta cẩn thận ôm đến ven đường, Cố Y Y choáng váng ngẩng đầu nhìn qua, nhưng đang ở hướng nghịch sáng nên bé không nhìn thấy gì hết, chỉ cảm thấy mắt bị ánh sáng chiếu vào có chút đau.

“Không có việc gì.” Người đàn ông duỗi tay thay bé cản chở ánh sáng, trong thanh âm lạnh lẽo mang theo tia thở dài tựa hồ như biết rõ hết thảy.

“Cố Hành, chuyện đứa nhỏ này là như thế nào?”

“Không biết, trước mang đi bệnh viện đi, trán nóng như vậy hẳn là đã phát sốt.”

“Ai, anh nói xem đứa nhỏ này có phải bị người ngược đãi hay không? Trên người chỗ nào cũng đều có vết thương?”

“Có khả năng là vậy.”

“Chúng ta đem con bé về nhà nó sao? Bác sĩ nói trên người nó đều là vết thương, tay cũng bị phỏng nặng, rốt cuộc là người nào lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ chứ?”

“Không thể đưa nó về nhà.”

“Anh nói cái gì?!”

“Anh nói, không thể đưa bé nó về nhà, nếu em đồng ý, anh sẽ đem con bé về Cố gia.”
« Chương TrướcChương Tiếp »