Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưỡng Bách Động Dục

Chương 159: Hồi ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trận phóng túng loạn giao này là do Cố Y Y bại trận mà dừng lại, khắp nơi trên người cô đều bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em trai cùng các anh, cô mệt mỏi dựa vào trên người nam nhân mệt đến mức ngủ thϊếp đi.

Vì thế người có quyền lên tiếng nhất trong nhà là Giang Chi Nghiên nói: “Anh mang Y Y đi tắm rửa một chút, hai người bận việc của mình đi.”

Nhìn thấy bọn họ tâm bất cam tình bất nguyện, Giang Chi Nghiên mỉm cười uy hϊếp: “Hạ Hạ, lớp học bổ túc của em bị muộn rồi, còn muốn anh đăng ký thêm hai lớp nữa cho em không? Húc An, Trác Kỷ dung túng cho em trốn việc, em cảm thấy chuyện này phải xử lí như thế nào?”

Lớp học bổ túc không thể thêm nữa!

Nếu Trác Kỷ vì giúp hắn mà bị Giang Chi Nghiên xử phạt, về sau sao hắn còn có thể tùy hứng trong công ty được nữa!

Nhược điểm bị bắt chẹt, hai người kia chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ với Cố Y Y, xám xịt rời nhà đi làm việc.

Thành công đuổi những người vướng bận đi, Giang Chi Nghiên bế Cố Y Y đi vào bồn tắm trong phòng ngủ của hắn.

Làn da cô trắng nộn như da em bé, khuôn mặt lộ qua tia thỏa mãn phấn hồng, lông mi theo hơi thở mà khẽ run. Gương mặt so với khi cô còn nhỏ tựa như không có gì khác nhau, đều vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu.

Giang Chi Nghiên trìu mến vuốt ve khuôn mặt cô, sờ thế nào cũng đều sờ không đủ, xem không đủ.

“Y Y…… vì sao Y Y lại không nhận ra anh hai…” Hắn lầm bầm lầu bầu, trong mắt che kín một tầng sương mù mỏng manh, “Vì sao lại không chờ anh thêm hai ngày nữa…”

Nếu lúc ấy hắn có thể đến nhanh hơn hai ngày, mọi chuyện đều sẽ thay đổi

“Giang Thập Nhất!”

“Con lại chạy loạn cái gì, có biết chạy loạn sẽ bị bọn buôn người bắt đi bán đến nơi thâm sơn cùng cốc hay không.”

Một giọng nữ nóng nảy từ đỉnh đầu truyền xuống, Cố Y Y ngẩng đầu, người đó đứng ngược sáng nên cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen thật lớn bao trùm lấy mình.

Người phụ nữ bế cô lên liền tát một cái vào mông cô, nếu như đổi thành đứa trẻ khác thì sớm đã khóc lóc, sỡ hãi nhưng cô bé nhìn ngoan ngoãn trước mặt này lại nắm chặt hai tay nhỏ trắng nõn, không hừ một tiếng.

“Đánh con không nghe lời chạy loạn này.” Người phụ nữ tức giận nâng tay lên đánh thêm một cái nữa nhưng vẫn không nghe được bất kì thanh âm đáp lại nào.

“Được rồi được rồi, cô cũng đừng đánh con bé nữa.”

Có người đàn ông ngăn cản người phụ nữ còn đang muốn tiếp tục đánh, từ trong tay cô ấy nhận lấy Cố Y Y.

“Lần sau không được tiếp tục chạy loạn.” Cố Y Y thấy không rõ mặt người này, chỉ mơ hồ cảm thấy thanh âm hắn rất ôn nhu, “Nếu con chạy quá xa, anh trai con không tìm được con nhất định sẽ rất khổ sở.”

Anh trai……

Khối băng từ từ tan chảy, Cố Y Y nghe không rõ lắm nhưng cô mơ hồ nhớ tới có một người như vậy.

Trong viện mồ côi.

Cố Y Y nắm tay người đàn ông đi qua những tấm thẻ bài có mấy chữ rất to.

Bé không thích nơi này, không thích nơi vĩnh viễn tràn ngập tuyệt vọng cùng áp lực này, không thích nơi không có anh trai.

Anh trai?

Ký ức trong hồi ức không rõ lắm, Cố Y Y đuổi kịp bước chân người đàn ông đi vào trong văn phòng viện trưởng.

“Nếu cô vội thì đi trước đi, tôi nói chuyện với con bé một chút.” Người đàn ông cũng không muốn để người phụ nữ tiếp tục ở lại nơi này.

“Y Y.”

Khuôn mặt vừa rồi còn ôn nhu tươi cười của người đàn ông đột nhiên thay đổi, từ dưới bàn làm việc rút ra một cây thước dạy học vỗ nhẹ hai cái trên sô pha: “Biết đứa nhỏ phạm sai lầm thì nên làm như thế nào không?”

Bé đương nhiên biết.

Đây là hình phạt mà bé gái nào trong cô nhi viện phạm sai lầm đều phải trải qua.

Mặt Cố Y Y không biểu tình nhìn chằm chằm sàn nhà một hồi, ngay lúc người đàn ông chờ đến khó chịu liền nắm quần của mình, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng cởi xuống đến vị trí dưới mông, lại dùng tư thế nhích mông bò lên sô pha.

“Bang!”

Thước dạy học so với việc dùng tay đánh thì đau hơn nhiều, đau đến khuôn mặt Cố Y Y trở nên trắng bệch.

“Biết sai chưa?” Người đàn ông nói xong lại đánh thêm một cái nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »