Chương 8: Người yêu

Chương 8: Người yêu

Chết tiệt, tôi khi nghe những lời của Phó Trường An lại càng khóc to hơn, tôi cũng không biết mình như thế nào lại có nhiều nước mắt như vậy, khóc cả đêm, tỉnh lại vẫn còn nước mắt để khóc tiếp. Phó Trường An lấy trong tủ lạnh ra một chai nước, mở ra đưa tới bên miệng tôi:

“Uống nước đi, khóc một hồi liền khát nước rồi phải không?”

Tôi vừa uống nước vừa nức nở, suýt chút nữa bị sặc, Phó Trường An đặt nước lên bàn, đắp chăn cho tôi rồi đứng dậy:

"Em nghỉ ngơi trước đi, tôi đi mua thuốc, còn có..."

Hắn chỉ tay xuống đất:

"Mua quần áo mới nữa."

Tôi gật đầu nhìn Phó Trường An đi ra ngoài.

Tôi trùm chăn lên đầu, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, tôi có tài đức gì, Phó Trường An cư nhiên nói tôi sẽ chịu trách nhiệm, thật sao, người như tôi, Phó Trường An lại muốn chịu trách nhiệm.

Kiếp trước Phó Trường An nợ tôi cái gì a, kiếp này lại bị tôi quấn chặt lấy.

Tôi mê man ngủ thϊếp đi, khi tỉnh lại thì Phó Trường An đã trở lại, đang muốn lật người để tôi nằm sấp.

"Tỉnh? Nghỉ ngơi đi, tôi bôi thuốc cho em."

Tôi cố gắng hết sức để thả lỏng bản thân để Phó Trường An bôi thuốc cho mình, tôi không biết đó là loại thuốc gì nhưng bôi lên bên trong lại lạnh lạnh dễ chịu. Sau khi bôi vào bên trong xong, hắn lại đổi thuốc khác, Phó Trường An dùng tăm bông bôi thuốc mỡ lên lưng tôi, tôi nghi ngờ quay lại nhìn hắn.

Phó Trường An hắng giọng một cái, có chút xấu hổ nói:

"Tôi ngày hôm qua không biết nặng nhẹ làm em bị thương, có đau không?"

Tôi mới nhớ đến vết cắn mà Phó Trường An đã cắn tôi kia, lắc lắc đầu.

Phó Trường An bảo tôi lại ngồi dậy, bôi thuốc lên cổ và ngực cho tôi, tôi ngây người nhìn hắn, tôi chưa bao giờ nhìn Phó Trường An kỹ như vậy, lông mi hắn dài như vậy, chớp chớp liên tục, cái mũi cũng rất đẹp, môi...đôi môi cũng rất đẹp, mềm mại, ấm áp a, tôi nhớ tới thời điểm hôn hắn ngày hôm qua.

Phó Trường An cất thuốc đi, lấy quần áo trên sô pha cho tôi “Thay”.

Tôi ngoan ngoãn thay quần áo, trong người không được khỏe nên lúc mặc cũng rất chậm, Phó Trường An không nói gì, chỉ yên lặng nhìn, sau khi mặc xong, trên đầu đều rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi ngồi ở một bên cúi đầu chờ tóc khô.

“Vương Tiểu Huy, em có gì muốn nói gì với tôi không?”

Phó Trường An hỏi tôi.

"Em. . . "

Vừa mở miệng, liền bị thanh âm đứt quãng của mình làm cho sửng sốt, hẳn là tối hôm qua...

"Được rồi, đừng nói nữa, lát nữa tôi mua cho em thứ gì đó để xoa dịu cổ họng."

Trên đường về nhà, Phó Trường An mua cho tôi viên ngậm, hắn cũng mua cháo từ cửa hàng thức ăn nhanh cho tôi.

Hắn lái xe chầm chậm ổn định, tôi húp một ngụm cháo trong xe, liếc nhìn hắn, cố hỏi:

"Anh cũng chưa ăn cơm đi, có muốn ăn chút cháo không?"

"Tôi không đói, em uống đi."

"A."

Phó Trường An tiễn tôi xuống lầu, đưa đồ cho tôi:

“Lên đi.”

Tôi giật giật góc áo Phó Trường An, hắn dừng lại, quay sang nhìn tôi:

“Sao vậy?”

"Phó Trường An."

"Ừm?"

"Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với em... chúng ta sẽ ở bên nhau sao?"

Phó Trường An suy nghĩ một chút, dường như đang thắc mắc câu hỏi của tôi có ý gì:

"Nếu em không muốn, tôi có thể..."

Tôi vội vàng ngắt lời hắn lắc đầu:

"Muốn."

Tôi muốn nói, tôi sao lại không muốn ở bên hắn được chứ?

“Em muốn ở bên anh.”

Tôi nói.

Phó Trường An xoa tóc tôi:

"Lên đi."

Tôi xoa xoa eo rồi trở về phòng nằm lên giường như vừa chợt nhận ra hết thảy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp suy nghĩ.

Tôi đã đoạt lấy Phó Trường An bằng cách hèn hạ nhất, tôi đã dự tính cho điều tồi tệ nhất, nhưng không ngờ lại đạt được kết quả tốt nhất.

Phó Trường An, Trường An, bây giờ Phó Trường An là của tôi, của Vương Tiểu Huy, mặc kệ tôi có thể có được hắn bao lâu, tôi đều sẽ trân trọng mỗi ngày được ở bên Phó Trường An.