Chương 5: Có người mình thích

Chương 5: Có người mình thích

3,

Phó Trường An ra ngoài hút thuốc, ở trong phòng tôi cảm thấy lạc lõng nên kiếm cớ ra ngoài hít thở không khí, vừa bước vào nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

"Vương Tiểu Huy kia bị làm sao vậy? Tại sao còn ám cậu nữa? Đúng là âm hồn bất tán, cũng không nhìn chính mình xem bộ dạng gì."

Tôi vô ý đẩy cửa vào, hai người bên trong nhìn thấy tôi liền sững sờ.

“Em vào nhà vệ sinh, không làm phiền anh chứ?” Tôi cười.

Bạn của Phó Trường An liếc tôi một cái, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài, Phó Trường An dập điếu thuốc liếc tôi một cái “Đi đi.” Rồi cũng đi ra ngoài.

Tôi đóng cửa lại, tôi không muốn đi vệ sinh, tôi đẩy cửa ra chỉ vì không muốn nghe thấy câu trả lời của Phó Trường An, hoặc là nói sợ nghe được câu trả lời của hắn đi.

Tôi biết chính mình có bao nhiêu chán ghét, tất nhiên là tôi biết.

Khi tôi trở lại phòng riêng, mọi người đã dùng xong bữa tối cả rồi, một nhóm người đang cười đùa nói chuyện, tôi vào đúng lúc Phó Trường An đang nói chuyện, không biết có vấn đề gì, nhưng Phó Trường An gật đầu nói: “ Đúng."

Mấy người bên cạnh thấy tôi quay lại còn cố ý lớn tiếng:

"Ôi, sếp Phó đẹp trai của chúng ta cuối cùng cũng có người thích rồi, cậu định khi nào tỏ tình? Anh em giúp cậu lên kế hoạch hahaha. "

Phó Trường An cười nói:

"Còn phải xem tình huống."

"Còn cần phải xem tình huống nữa sao, Phó Trường An cậu tỏ tình, cô gái nào sẽ không đồng ý, mọi người thấy tôi nói đúng không?"

Tôi không nghe được lời nói phía sau, trong đầu tôi toàn là câu nói Phó Trường An đã có người thích rồi, tôi ngồi thẫn thờ ở một góc cho đến khi tiệc tàn, rất nhiều người đều say, tôi cũng cảm thấy khó chịu, nhưng không phải vì tôi say, tôi biết tôi không say.

Phó Trường An muốn đưa tôi về, nhưng tôi đã từ chối, đây là lần đầu tiên tôi từ chối Phó Trường An, Vương Tiểu Huy, mày có gan lớn lại đi từ chối Phó Trường An.

Phó Trường An nhìn tôi lên xe taxi, dặn dò tôi đi đường cẩn thận, tôi gật đầu, đi đến nửa đường tôi bảo tài xế dừng giữa chừng, khó chịu quá, không gian nhỏ hẹp trong xe khiến tôi ngạt thở, nước mắt chảy ra không ngừng.

Lúc này mẹ gọi cho tôi, đầu óc tôi trống rỗng nghe điện thoại, tôi không nghe mẹ nói gì, có thể mẹ hỏi thăm tôi dạo này thế nào, có thể mẹ muốn giới thiệu một cô gái nào đó cho tôi, tôi không biết, tôi chả còn nghe thấy gì nữa, tâm trí tôi bây giờ tràn ngập lời nói của Phó Trường An.

Tôi nói với mẹ, tôi thích đàn ông, tôi là con trai mà lại khóc lóc thảm thiết trên đường cái, khóc không thành tiếng, than thở như chợt tìm được lối thoát, bao năm qua tôi phải chịu bao nhiêu thống khổ, cẩn thận từng tý một, bị người ta bắt nạt cũng không dám lên tiếng.

Có nói cũng vô ích. Bố mẹ tôi bao năm không ở nhà, có nói họ cũng không giúp được gì cho tôi. Vất vả lắm mới tìm được công việc, giờ lại phải tìm nơi khác.

Tôi nức nở, tôi cũng không biết mình đang khóc vì cái gì, dù sao chính là đang khóc, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu tôi mới ý thức được mình vừa làm gì.

Tôi run run nói:

“Mẹ, con xin lỗi”.

Mẹ tôi dường như cũng đang khóc, nhưng bà lại cố gắng kìm nén:

"Tiểu Huy, con có ghét ba mẹ lắm không?"

"Không, là lỗi của con. Con vừa có thái độ không tốt. Mẹ, là lỗi của con."

"Con đừng tự trách mình, là chúng ta đã không chiếu cố con thật tốt, gần đây công việc có gặp vấn đề gì không con?"

"Không, mẹ, công việc của con rất tốt, lãnh đạo đối xử với con rất tốt. Hôm nay là tiệc công ty, con uống chút rượu nói bậy bạ, mẹ đừng để trong lòng."

“Con có chuyện gì thì nhất định phải nói với ba mẹ, đừng một mình chịu đựng.” Mẹ lo lắng nói với tôi.

“Hiểu rồi mẹ.”

Tôi đặt điện thoại xuống, cảm thấy hôm nay thật là một ngày tồi tệ, phát hiện ra người mình thích có người thích rồi, sau đó còn bốc đồng thổ lộ với mẹ, bây giờ chỉ hy vọng mẹ nghĩ tôi uống say rồi nói mê sảng thôi, tôi nghĩ trong vô vọng.

Vừa về đến nhà cho thuê, tôi đã ngã vật ra giường, hậu quả của sự bốc đồng cũng là: Một mình đi bộ cả tiếng đồng hồ, chân sắp gãy luôn rồi.