Chương 2: Mơ màng

Chương 2: Mơ màng

Chắc là ảo ảnh thôi, tôi nghĩ. Sự dịu dàng của Phó Trường An xưa nay đều không thuộc về tôi, hơn nữa hiện tại tôi cũng đang lợi dụng lúc hắn không tỉnh táo dùng thân thể này lừa gạt hắn, thân thể dần dần tìm được niềm vui, nhưng trái tim lại ngày càng trống rỗng.

Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, trao nó cho Phó Trường An, tôi rất hạnh phúc.

Mới bắt đầu, tôi không biết kỹ thuật hôn nên chỉ áp chặt vào môi hắn, Phó Trường An hình như vẫn còn mê man, động tác cũng dừng lại, tôi có chút hoảng, thè lưỡi ra lấy lòng liếʍ liếʍ môi hắn.

Phó Trường An bị tôi liếʍ làm cả người run lên, đột nhiên giống như nổi điên ấn đầu tôi gặm cắn, mυ"ŧ lấy miệng tôi, hạ bộ của hắn cũng nhanh chóng co giật, chà xát lấy một chỗ hết lần này đến lần khác, tôi không chịu được nước bọt đều chảy ra.

Phó Trường An đúng là điên rồi, hắn như biến thành con sói đói, còn tôi là khúc xương đầy thịt tỏa ra mùi thơm quyến rũ, hắn không ngừng cắn tôi, cổ, vai, ngực, đầṳ ѵú...

Phó Trường An cắn núʍ ѵú của tôi, làm cả người tôi tê dại giống như có một dòng điện chạy khắp cả người, tôi vô thức vòng tay qua cổ hắn, động tác của tôi giống như muốn lấy lòng hắn vậy.

Phó Trường An một tay bế tôi ngồi lên người hắn, tư thế thay đổi khiến côn ŧᏂịŧ của hắn tiến vào sâu hơn, tôi không nhịn được rêи ɾỉ:

"A...quá...sâu..."

Phó Trường An dường như thích nghe tôi rêи ɾỉ nên mỗi khi tôi kêu ra tiếng, tôi đều có thể cảm thấy một lực đẩy sâu hơn, mạnh hơn. Hắn để lại dấu vết trên khắp cơ thể tôi nhưng không có hôn tôi.

ủy khuất, tôi liền chủ động đi tìm hắn, áp sát vào người Phó Trường An, cầu xin hắn hôn tôi:

"Hôn em đi, Trường An!!!"

Tôi khóc lóc cầu xin hắn, Phó Trường An rất không thích người khác khóc, tôi cầu xin một hồi lâu hắn mới thương hại hôn tôi một chút, tôi thỏa mãn ôm lấy hắn, mặc cho hắn chơi đùa thân thể mình.

Tôi không biết bao lâu rồi Phó Trường An chưa phát tiết, hắn chơi tôi không biết mệt mỏi, tôi cảm thấy như mình sắp chết rồi, sướиɠ chết, đau chết.

Tôi bị hắn cắm bắn rất nhiều lần rồi, dươиɠ ѵậŧ bây giờ cương lên nhưng chả còn gì để bắn rỉ ra dịch thể màu trắng, vừa trướng lại vừa đau, tôi khóc lóc, cầu xin hắn, hắn cũng không dừng lại. Một đêm này tôi vẫn luôn khóc mãi nhưng Phó Trường An lại ý chí sắt đá coi như không nghe thấy, làm ngơ.

Cuối cùng, tôi không biết hắn đã làm trong bao lâu vì tôi đã bất tỉnh rồi.

Khoảnh khắc ngất đi, tôi nghĩ trong lòng: Phó Trường An, đừng hận em.

Thực xin lỗi, tôi nhịn không được mà nghĩ đến,sẽ rất khó chịu đi.