Chương 1: Thiên Cuồng Tuyệt Mị
Đêm, biệt thự vùng hoang vu, không gian tĩnh lặng chỉ trừ tiếng xe!
Chiếc Hummer màu bạc trắng sáng lên, dẫn theo bụi đất tung bay, cuối cùng dừng ở trước cửa một dãy biệt thự, mấy người đàn ông chỉ mặc đồng phục màu đen nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, cẩn thận tra xét tình huống xung quanh rồi mới hướng về phía người bên trong xe, nói cái gì đó, sau đó một người đàn ông từ trong xe đi ra, mặc dù cũng là một thân tây trang màu đen, thế nhưng hơi thở vương giả phát ra từ cơ thể người đàn ông đólại lập tức lấn át mọi người, làm cho người ta xúc động và sùng bái, ngũ quan y hệt điêu khắc cho dù là ở trong đêm tối, cũng hết sức đẹp mắt, trên trán càng dẫn theo một tia tà khí cuồng ngạo, giống như là vương giả trong bóng tối, không người nào có thể địch nổi.
"Tham kiến Môn chủ!" Mọi người đã sớm chờ ở ngoài phòng đồng loạt lên tiếng, vẻ mặt cung kính khác thường, bọn họ là thuộc quyền sở hữu của bang hội Cuồng Môn, cũng là người giúp việc và hộ vệ căn biệt thự này!
Người đàn ông được gọi là Môn chủ gật đầu một cái, hắn chính là Môn chủ Cuồng Môn - Lãnh Thiên Cuồng, mà Cuồng Môn chính là tổ chức hắc đạo lớn nhất cả nước, cho dù ở trên thế giới cũng vô cùng nổi danh, mấy trăm ngàn người trong bang hội, không người nào dám làm mất mặt mũi của Cuồng Môn, có thể nói hắn thật sự là lão đại xã hội đen chân chính!
"Môn chủ, tiểu thư đã buồn ngủ, hay là để cho thuộc hạ đi đánh thức tiểu thư được không ạ?" Quản gia Biệt thự Lãnh Việt cung kính hỏi.
Lãnh Thiên Cuồng khẽ nhíu mày, làm như có chút không vui mà hỏi: "Ông chưa nói là tôi sẽ tới hay sao?"
Hắn nhớ hắn có sai người ta thông báo tin tức hắn sẽ đến,vì sao đưa bé gọi anh bằng bố kia lại có thể đi ngủ?
Lãnh Việt nghe thấy câu hỏi của Lãnh Thiên Cuồng thì vẻ mặt lộ ra một tia lúng túng, ông có nói, nhưng mà thái độ của tiểu thư. . . . . .
"Nói, cấm giấu giếm!" giọng nói của Lãnh Thiên Cuồng tăng thêm mấy phần, nét mặt Lãnh Việt làm cho người ta không vui.
"Dạ, Môn chủ, thuộc hạ có thông báo tin tức cho tiểu thư là ngài sẽ tới, nhưng mà tiểu thư không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là gật đầu một cái. . . . . ." Nói tới chỗ này nét mặt Lãnh Việt có chút quái dị, ông nghĩ đến nét mặt lạnh nhạt của tiểu thư vào lúc ấy, không biết có nên nói cho môn chủ nghe hay không, nhưng nói cho đúng thì sáu năm rồi, rốt cuộc Môn chủ cũng tới gặp tiểu thư, ông không muốn làm cho Môn chủ có cảm giác xấu đối với tiểu thư, nghĩ như thế, sau đó Lãnh Việt lại nói tiếp: "Tiểu thư làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn đúng quy luật, hơn nữa đứa bé vẫn chưa ngủ, kính xin ngài tha thứ cho tiểu thư, thuộc hạ sẽ đi gọi tiểu thư xuống gặp ngài ngay."
Lời nói này làm cho Lãnh Việt có chút cảm giác chột dạ, mặc dù tiểu thư chỉ có sáu tuổi vẫn có thể coi là một đứa trẻ, nhưng mà lời nói cử chỉ của tiểu thư bình thường thật đúng là không hề giống một đứa bé sáu tuổi , có lúc hành động việc làm phải làm cho người lớn tuổi như ông phải bội phục. không chỉ có ông mà cũng bao gồm cả mọi người nơi này khi tiếp xúc qua tiểu thư cũng thế, mà cũng vì nguyên nhân mà ông muốn thiên vị tiểu thư, sẽ không ai không thích một tiểu thư như vậy , nếu như có thể, bọn họ cũng hi vọng tiểu thư có thể lấy được sự coi trọng của Môn chủ, đừng giống như một đứa cô nhi sống cô đơn ở nơi này nữa.
"Khỏi, tự tôi lên, tôi muốn nhìn đứa bé ra sao mà vẫn không chịu ngủ!" Hắn đã thành có thói quen nắm tất cả trong tay, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm ra làm trái vớichuyện ý của hắn.
Mặt Lãnh Thiên Cuồng âm trầm lên lầu, bọn thuộc hạ thận trọng đi theo phía sau hắn, Lãnh Việt hết sức lo lắng rồi lại không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể đi bên cạnh để dẫn đường
Cửa phòng bị mở ra, điều đầu tiên mà Lãnh Thiên Cuồng nhìn thấy là một đứa bé đang nằm trên giường, từ chỗ hắn nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy tóc đen như thác nước , làm cho hắn hoài nghi người nằm trên giường kia thật sự là đứa bé sáu tuổi hay sao? Không biết vì sao, trong nháy mắt, tất cả sự tức giận trong lòng hắn đều biến mất tăm, bước chân cũng trở nên êm ái hơn.
Phất tay, Lãnh Thiên Cuồng cho mọi người lui xuống, một mình đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, trong phòng ngủ rất tối, Lãnh Thiên Cuồng đi tới đầu giường bật đèn ngủ mờ tối lên.
Một bước, hai bước. . . . . . Là một hơi thở của đàn ông, tản ra mùi vị máu tanh ẩn tàng ,nếu như cô đoán không sai, người đàn ông này chính là người mà cô nên gọi là bố, cửa mở ra trong nháy mắt, cô cũng đã tỉnh, cho nên không hề cử động, chính là muốn xem người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.
Đợi một hồi, người đàn ông này vẫn đứng đó không có động tác khác, chỉ là đứng ở trước giường cô, để cho cô có chút nghi ngờ.
Lại qua một lúc, giường bỗng nhúc nhích, hình như người đàn ông ngồi ở đầu giường cô, lại như cũ cũng không có làm gì, chỉ vẫn nhìn cô, ánh mắt chuyên chú này để cho cô không được tự nhiên cho lắm, giả bộ ngủ cũng sắp không giả bộ được rồi, định mở mắt, bắt đầu quan sát người đàn ông trước mặt này!
Gương mặt cực đẹp, hơi thở rất mạnh mẽ, không hổ là lão đại xã hội đen, nhưng ánh mắt khϊếp sợ kia làm cho bản thân muốn bật cười, thấy bé có cần thiết phải kinh ngạc như vậy sao?
Một chút ý cười dán vào con mắt của cô, mà cô cũng không biết, nhưng đối với người đàn ông trước mặt lại thấy rõ, ngay trong nháy mắt này hắn cảm giác, có chút thứ gì đó trở nên không bình thường.
"Vì sao lại cười ?" Người đàn ông mở miệng, giọng nói dịu dàng khácxa với quá khứ.
"Tôi nào có cười, ngược lại vì sao ông lại đến?" Cô có cười ư, sao cô lại không biết.
"Con là con gái của ba, ba tới thăm con cũng cần phải có nguyên nhân hay sao?" Hắn không thích câu văn xa cách trong miệng đứa trẻ này, giống như không có quan hệ gì cả, chỉ là những người xa lạ, cho dù hôm nay thật sự là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
"Tôi thật sự chính là con gái của ông sao? Tôi còn tưởng rằng tôi là một cô nhi không cha không mẹ đấy, dù sao trong sáu năm tôi chưa bao giờ thấy qua người nên được gọi là cha mẹ." Sáu năm, do cô mong đợi mà dần trở thành chết lặng, hình như cái từ cha mẹ này không có duyên với cô, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, cô đều sống như là một đứa cô nhi.
"Đấy là con đang oán trách ta sao?" Lãnh Thiên Cuồng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, thế nhưng cảm giác đối với hắn mà nói quá mức xa lạ, vì sao bây giờ hắn không xảy ra chuyện gì mà lại áy náy, vì sao bây giờ lại xuất hiện loại tâm tình áy náy này, là bởi vì câu “Cô nhi” được thốt ra từ miệng đứa trẻ kia?
"Ông nghĩ nhiều rồi." Cô chưa bao giờ oán hận bất luận kẻ nào, oán có ý nghĩa đắc ý với số phận bất đắc dĩ này, mà cô không phải bất đắc dĩ, chỉ là không cố ý tranh thủ, bởi vì không cần thiết, kiếp trước cô sống đến mười lăm tuổi, bây giờ cô sáu tuổi, dù tăng lên mười một năm thì không có chuyện gì có thể gây được hứng thú cho cô
"Con. . . . . . Thực sự chỉ có sáu tuổi sao?" Lãnh Thiên Cuồng có loại ảo giác, người trước mặt nói chuyện với hắn căn bản không phải là một đứa bé, ngược lại giống như là tư tưởng của có một người trưởng thànhchín chắn, cách nói chuyện lạnh nhạt đó, làm cho lòng của hắn có cảm giác hốt hoảng.
"Có cần xem giấy khai sinh của tôi hay không?" Sáu tuổi? tuổi nực cười, cô cũng không nghĩ ra vì sao sau khi cô chết lại sống lại lần nữa và mang theo trí nhớ, hơn nữa còn từ thành viên tiểu đội hành động đặc biệt của Liên Hợp Quốc trở thành con gái thủ lĩnh hắc đạo, quả thực vô cùng châm chọ cô
Lãnh Thiên Cuồng không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, người trước mặt là con gái của hắn, làm sao hắn lại không biết nó bao nhiêu tuổi, nhưng vì sao hai người ở chung xa lạ như thế, là bởi vì sáu năm qua hắn không phát hiện ư, không biết bây giờ hắn hối hận còn kịp hay không, suy nghĩ bây giờ của hắn là rất muốn nghe đứa bé trước mặt ngọt ngào gọi hắn một tiếng bố. . . . . . Trong lúc bất chợt, một loại cảm giác của người kiêu ngạo làm cha tự nhiên sinh ra, hắn đã là một người bố, hơn nữa con gái của hắn còn xinh đẹp thông minh như thế, giống như là một lỗi lầm rơi xuống trần gian lại gặp được Tiểu Tiên Tử .
"A. . . . . . con tên là gì?" Lãnh Thiên Cuồng biết mình hỏi những lời này hết sức ngu xuẩn, nhưng mà hắn thật sự không biết tên của con mình là gì, đây là thất bại của một người làm cha , về sau hắn sẽ chăm sóc cho con mình thật tốt.
Lúc lần đầu tiên lòng cứng rắn nhìn thấy đứa bé này lại trở nên mềm mại, cái thứ gọi là tình cảm từ từ nảy sinh trong lòng của hắn.
"Tuyệt Mị, tên của tôi!" Tuyệt Mị, cũng là tên tuổi kiếp trước của cô, Tiểu Đội Trưởng tiểu đội hành động đặc biệt Liên Hợp Quốc, một người được mọi người gọi là đứa trẻ thiên tài của tử thần chính nghĩa, mười tuổi bắt đầu phục vụ vì Liên Hợp Quốc, mười ba tuổi vào tiểu đội hành động đặc biệt. Trong hai năm, cô lãnh đạo tiểu đội đặc biệt hoàn thành hàng trăm nhiệm vụ cực kỳ khó khăn , ngoài ánh sáng, tất cả mọi người gọi bọn họ là tiểu đội chính nghĩa, bởi vì bọn họ là vũ khí đả kích tội phạm có vũ khí mạnh nhất; mà trong thế giới ngầm, mọi người cũng gọi đùa bọn họ là tiểu đội tử thần, bởi vì nơi có bọn họ, thì bóng tối bị hủy diệt, mà cô càng được gọi là Tử Thần chính nghĩa, một thiên tài trong thiên tài.
"Ba không nhớ rõ đặt cho con tên này." Người đàn ông cau mày, Tuyệt Mị, cái tên này đã là vết nhơ sâu trong trí nhớ hắn, mặc dù quen thuộc nhưng cũng cảm thấy xa lạ, nếu như hắn không có nhớ lầm, vậy hẳn đã từng có một người làm cho cả Thế Giới Hắc Ám tồn tại cũng cảm thấy lo lắng và sợ hãi .
"Tự tôi đặt, ông có thể kháng nghị, nhưng mà kháng nghị không có hiệu quả." Quyết định của cô chính là quyết định, chưa từng có người có thể sửa đổi.
Người đàn ông nhìn sâu vào đứa trẻ trước mặt, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, ánh mắt của đứa trẻ quá mức kiên định, để cho hắn đều đã có cảm giác bất đắc dĩ.
"Được rồi, Tuyệt Mị, Lãnh Tuyệt Mị, tên rất êm tai, vậy thì bây giờ con có thể gọi ta một tiếng ba đi, con gái của ba." Lãnh Thiên Cuồng cố ý nhấn mạnh mấy chữ "con gái của ba" này, kiểu cường điệu ấy chính là đang nhắc rõ ràng quan hệ của hai người bọn họ, mặc dù hắn không phải một người bố có trách nhiệm, nhưng dầu gì cũng là ba nha, sao đứa trẻ này chẳng tôn trọng hắn chút nào vậy?
". . . . . . Thôi, tôi không cần bố!" Cái từ bố này đối với cô quá mức xa lạ, cô không muốn tùy tiện liền kêu người này là bố, huống chi người đàn ông này căn bản cũng không dáng vẻ của kẻ mà bố
Nghe được lời nói Tuyệt Mị, toàn thân Lãnh Thiên Cuồng cứng đờ, cảm thấy lòng có chút đau, vì sao cô lại nói là mình không cần bố như vậy, cho dù là hắn, lúc nhỏ cũng từng hi vọng lấy được chú ý của bố, hay là sáu năm nay hắn làm cho cô quá mức thất vọng .
"Tuyệt Mị, tiểu Mị , đừng lạnh nhạt như vậy, ba là ba của con, chuyện quá khứ trước kia thì cũng hãy cho qua, về sau, ba sẽ chăm sóc con thật tốt, để cho con trở thành công chúa nhỏ hạnh phúc nhất, không có ai có thể bắt nạt con, không có ai có thể để cho con buồn nữa, con thấy, có được hay không?"
Hắn hi vọng có thể dùng thời gian sau này để đền bù tiếc nuối bỏ qua trước kia, để cho tiểu công chúa của hắn không hề lạnh lùng như vậy nữa, bởi vì cô xúc động làm cho lòng hắn trở nên mềm yếu, hắn nghĩ, đây có lẽ chính là máu mủ thân tình , ít nhất bây giờ hắn nghĩ như vậy.