Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cường Ái

Chương 4

« Chương Trước
Ngày hôm sau lúc Giang Thư tỉnh dậy đã thấy bản thân nằm trên giường, y ngơ ngác mà nhìn xung quanh.

Đây là phòng cũ của y và Trình Diệc. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như cũ, thậm chí là không thay đổi một chút gì kể từ khi mà y đi.

Giang Thư ngồi ngây ngốc một lúc mới từ từ đứng dậy, khập khiễng bước ra khỏi phòng.

Dì Thẩm đang ở trong bếp tất bật mỉm cười chào đón y, Dì Thẩm là người giúp việc của y và chồng cũ.

Dì Thẩm quý Giang Thư lắm. Lúc hai người ly hôn, có thể nói dì Thẩm là người khóc nhiều nhất.

"Thư Thư....cháu ngồi xuống ăn một chút cháo đi...là cậu chủ dặn dì nấu cho cháu...cậu chủ có cuộc họp quan trọng nên đã rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi."

Giang Thư dịu dàng mỉm cười gật gật đầu, khó khăn ngồi xuống ghế, thân dưới của y bị đâm đến bây giờ vẫn còn tê dại, hai chân thì mất hết sức lực.

Cháo ấm của dì Thẩm cũng đã làm y đỡ hơn phần nào.

Bỗng nhiên y nghe thấy tiếng nói có chút tức giận của một cô gái từ phía cửa truyền đến

"Trình Diệc...anh đâu rồi...anh đâu rồi?"

"Tại sao anh lại không nghe máy của tôi??"

Y nhận ra cô gái này, cô chính là người đi cùng với Trình Diệc trong tấm ảnh mà mẹ chồng đã đưa cho y.

Dì Thẩm đứng trong bếp lo lắng nhìn Giang Thư rồi vội vàng chạy đến bên cạnh cô gái nói

"Cậu chủ đã đi họp từ sớm rồi....cô....cô đi về đi...."

Cô gái bực bội liếc xéo dì Thẩm, sau đó cô liếc mắt nhìn Giang Thư đang ngồi đằng sau.

"Ồ....Đây không phải là vợ cũ của Trình Diệc à?"

"Tại sao anh lại ở đây?"

Giang Thư có chút bối rối không biết phải làm sao, ngập ngừng lên tiếng

"Tôi....tôi......."

Dì Thẩm lại vội vàng nói đỡ cho y "Thư Thư bị bệnh....là cậu chủ đưa y về nhà chăm sóc, cậu chủ lo lắng cho Thư Thư lắm."

Cô gái lộ vẻ khó chịu khoanh tay nhìn y, hất mặt về phía cửa bảo

"Khỏe rồi thì mau biến dùm!!" Đây không còn là nhà của anh nữa đâu!!

Giang Thư mím mím môi, khập khiễng mà đi ra cửa. Vừa lúc đó, Trình Diệc cũng về tới nhà. Sau khi họp xong hắn liền tức tốc chạy về nhà để gặp Giang Thư.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trình Diệc không suy nghĩ gì liền vội vàng chạy nhanh đến ôm lấy y, lo lắng quan tâm hỏi

"Anh...anh đi đâu vậy....tại sao anh không nghỉ ngơi....không phải em đã dặn dì Thẩm chăm sóc cho anh rồi sao...anh...anh muốn đi đâu......"

Giang Thư mơ màng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút mông lung, rồi lại cúi đầu nói nhỏ

"Anh....anh phải về nhà....."

Trình Diệc cố tình làm như không nghe thấy, đưa tay sờ sờ má y, ánh mắt lo lắng hỏi

"Anh có thấy chỗ nào không khỏe không? Ngày hôm qua em có hơi quá đáng một chút."

Giang Thư đỏ mặt lắc lắc đầu, chợt nhớ tới An Tuyết còn ở phía sau, y biết mình phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức.

"Vậy...vậy....anh....anh đi trước...."

Giang Thư muốn đi đã bị Trình Diệc từ phía sau ôm chặt lấy, nam nhân như muốn giam cầm y trong lòng ngực, hấp tấp nói

"Không được!!" Anh không được đi đâu hết!!"

"Anh tạm thời cứ ở đây mấy ngày đã."

"Nghe lời em có được không!"

"Được không anh....."

Giang Thư thật sự không biết phải làm sao, trong khi y đang rối rắm muốn chết thì người phía sau ôm chặt đến y không thở nổi, dụi đầu vào vai y hít hít ngửi ngửi không ngừng.

Đằng sau An Tuyết cùng dì Thẩm đã chứng kiến tất cả, dì Thẩm xấu hổ quay mặt đi, cô gái thì vô cùng tức tối chạy đến bên hai người nũng nịu gọi

"Trình Diệc....Trình Diệc à....em nhớ anh quá...."

Lúc này nam nhân mới giật mình, hắn quay lại nhìn cô, hai mày nhíu chặt lại với nhau, vừa chột dạ vừa giận dữ

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Vậy tại sao em lại không thể ở đây...sau này nơi đây chính là nhà của em mà....."

Trình Diệc lo lắng nhìn Giang Thư, hai tay bất giác càng ôm chặt y vào lòng, nhỏ giọng nói với An Tuyết

"Cô về trước đi."

"Chuyện của chúng ta tôi sẽ giải quyết với cô sau."

"Em không muốn....em không đi đâu hết....."

"Có gì thì anh nói thẳng ở đây luôn đi...."

Trình Diệc ôm chặt lấy Giang Thư, An Tuyết lại níu chặt lấy tay hắn, ai cũng không chịu buông ra, tình thế vô cùng rối rắm.

"Thư Thư...anh đừng hiểu lầm...giữa em và An Tuyết không có gì cả!!"

An Tuyết cũng không chịu thua, cười mỉm làm vẻ ngây thơ nói "Chúng tôi đã đính hôn rồi đó!!"

Trình Diệc giật mình, giận dữ hét lên "Cô bị điên à!!!"

Giang Thư mím mím môi, cố gắng không để mình rơi nước mắt, nhẹ nhàng gỡ gỡ tay hắn ra, giọng nói như đang khẩn cầu người đối diện

"Anh...anh muốn...muốn về nhà...."

Trình Diệc lo sợ ôm chặt lấy y, đôi mắt một giây cũng không rời khỏi người y, giống như chỉ cần một giây thôi là y sẽ biến mất khỏi hắn

"Thư Thư...nghe em giải thích đã....chuyện đính hôn là do ba mẹ em quyết định...nhưng em không đồng ý....em...em không quên được anh!!!"

"Chết cũng không quên được anh!! Chết vẫn còn yêu anh!!

"Thư Thư...tha lỗi cho em...tha lỗi cho em được không...."

Trình Diệc ngày thường lạnh lùng, nghiêm túc bao nhiêu lúc này lại đang tha thiết cầu xin người trong lòng, An Tuyết không chịu được nữa, cô dùng sức tách hai người ra khỏi nhau, hét lên

"Hai người đang làm cái trò gì vậy!!"

Ngay lúc này Giang Thư liền nhân cơ hội rời khỏi hắn, khập khiễng chạy ra khỏi nhà, vẫy vẫy tay taxi đứng gần đó, lúc này y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà thôi, nơi đây làm lòng y đau quá.

Trình Diệc nhanh chóng đuổi theo nhưng bị An Tuyết níu lại, lúc chạy ra xe của y đã đi mất rồi.

Trình Diệc tức tối điên tiết chửi thề "Con mẹ nó!! Khốn kiếp!!!"

"Lại làm anh ấy chạy mất rồi....."

Trình Diệc đau đầu xoa xoa mày, một lúc sau mới nhớ đến An tuyết còn ở phía sau, gằn giọng chỉ thẳng vào cô nói

"Tôi đã thay đổi quyết định rồi...chuyện đính hôn giữa tôi và cô tôi sẽ bàn lại với gia đình sau...."

"Tôi cảnh cáo cô...sau này không được gặp mặt anh ấy nữa!"

An Tuyết ngạc nhiên mở to đôi mắt, rồi lại tức giận lớn tiếng mắng

"Anh...anh bị điên à!!!"

"Anh không muốn có con à....anh....anh không sợ mẹ anh lại đổ bệnh nữa hả!!"

"Trình Diệc....Trình Diệc à....anh suy nghĩ lại đi......anh ơi....."

Cô chưa nói hết câu hắn đã quay đầu đi mất rồi.

Giang Thư mang tâm trạng rối bời mà về nhà, đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng thút thít đáng thương, y hốt hoảng chạy vào.

A Miên ngồi cuộn tròn trong góc, rưng rức rưng rức mà rơi nước mắt.

Y vội vàng chạy đến ngồi bên cạnh A Miên, sờ sờ đầu A Miên lo lắng hỏi

"A Miên...A Miên làm sao vậy....?"

A Miên nâng lên đôi mắt sưng húp đỏ hoe, khóc đến chết đi sống lại nức nở gọi tên y

"Huhuhuhuhu......Giang Thư ơi.........huhuuuuhuuuu......"

A Miên rưng rức vừa nấc cụt vừa kể lại mọi chuyện cho Giang Thư nghe.

Môi của A Miên sưng đỏ như cà chua, trên cổ tràn đầy dấu hôn và vết cắn xanh tím nhìn là biết bị chơi thê thảm đến thế nào.

Mà bên này Giang Thư bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng cũ, cũng không khá hơn là mấy nhưng vẫn phải cố gắng mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho y, phải an ủi A Miên đáng thương

"Không sao....không sao.....có anh ở đây rồi.....không sao mà....hức....."

Giang Thư nghe A Miên kể lại mà đau lòng đến rơi nước mắt, y hận bản thân nhu nhược không gíup gì được cho A Miên. Y không muốn kể cho A Miên nghe chuyện của mình và chồng cũ vì sợ y sẽ lo lắng thêm.

"Đợi...đợi A Tô khỏi bệnh rồi chúng ta cùng nhau chạy khỏi nơi đây được không....anh...anh sẽ cố gắng kiếm thêm tiền....A Miên đừng đi làm nữa....A Miên chờ...chờ anh nhé....được không...."

A Miên cảm động khóc lóc ôm chầm lấy Giang Thư gật gật đầu.

Hôm đó lúc Ngụy Thần tỉnh dậy không thấy A Miên đâu thì tức giận vô cùng, hắn quyết định cho người tìm địa chỉ nhà của A Miên, một mình chạy đến định tính sổ với y.

Ngụy Thần nhìn khu trọ cũ kỹ, xập xệ không khỏi bĩu môi

"Cái nơi như ổ chuột này mà chú ta cũng sống được à?"

"Số nhà hình như là 405....."

Cuối cùng cũng tìm thấy phòng của y, nhưng đứng trước cửa là một người đàn ông ăn mặc tây trang vô cùng đẹp trai lịch lãm.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là

"Đệt mẹ...mày chính là thằng khốn đang dụ dỗ ông chú ngốc đó đúng không!!"

Ngụy Thần vừa chửi thề vừa hùng hổ đi đến túm lấy cổ áo của người trước mặt.

Mà người trước mặt chính là Trình Diệc, tìm đến đây để gặp Giang Thư.

Trình Diệc tuy rất bất ngờ nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, dù sao hắn cũng là người trưởng thành hơn, hắn cũng không tin rằng Giang Thư có người mới, hắn biết Thư Thư của hắn vẫn còn yêu hắn nhiều lắm.

"Cậu là ai? Hình như cậu nhận nhầm người rồi...."

"Bình tĩnh lại rồi ăn với nói cho giống con người một chút....."

Không may Ngụy Thần chính là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng thiếu trách nhiệm thiếu suy nghĩ không biết lễ nghĩa, hắn vẫn giữ chặt cổ áo của Trình Diệc, nghiến răng nghiến lợi nói

"Mày đừng nghĩ chú ta ngu ngốc rồi muốn làm gì thì làm....."

"Chú ta là của tao...Tao từng chơi chú ta đến mang thai đấy!!"

Trình Diệc ngạc nhiên mở to đôi mắt, hắn không nhịn được nữa, dùng sức đấm vào mặt của Ngụy Thần hét lên

"Thằng chó này!!"

"Mày đang nói gì đó!!"

Trình Diệc đấm cho hắn một phát đến chảy cả máu, Ngụy Trần không biết sợ, nghĩ đến A Miên bị người ta chạm vào là hắn khó chịu muốn chết, vuốt máu ở khóe miệng, nhào đến

"Con mẹ nó!!!"

Hai người đàn ông đẹp trai cao to ở khu ổ chuột lao vào đánh nhau tới tấp, làm người dân xung quanh hốt hoảng phải chạy đên can ngăn, ngăn không được đành phải gọi cảnh sát đến.

Kết quả là Trình Diệc và Ngụy Thần bị đưa lên đồn cảnh sát với hai khuôn mặt bầm dập, bị nhốt vào phòng tạm giam tự kiểm điểm đến sáng hôm sau mới được về nhà.
« Chương Trước