Chương 2

Đợi hai ngày sau, một ông chú hiền lành không chút lực kháng cự, một ông chú đáng thương hay khóc dẫn theo một bé con cứ như vậy mà đến thành phố S.

Cả hai chật vật mãi mới thuê được nhà ở, lại dẫn bé con đến bệnh viện lớn để kiểm tra, để bé được điều trị tốt hơn nên cho bé ở lại bệnh viện dưới sự theo dõi của bác sĩ.

Giang Thư và A Miên gom góp hết tiền để trả viện phí cho bé, xong xuôi trong người cũng chỉ còn lại vài đồng, nhưng chỉ cần bé con có thể khỏe mạnh thì dù phải trả giá thế nào cả hai cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

A Miên lại không nhịn được rơi nước mắt cảm ơn Giang Thư, Giang Thư dịu dàng mà ôm lấy A Miên dỗ dành.

Sáng hôm sau, A Miên liền gấp gáp đi tìm việc làm, y đăng ký làm giúp việc ở trung tâm môi giới, lúc nhận được việc y mừng lắm, nhanh chóng chạy đi báo cho Giang Thư.

Thế là cả hai lại ôm nhau vui mừng khóc thút thít.

Gia đình mà A Miên được giới thiệu là một gia đình rất giàu có, ông bà chủ có một cô con gái xinh đẹp và cậu con trai đang du học ở nước ngoài.

Tính cách của cô chủ có hơi đỏng đảnh, luôn tỏ vẻ khinh thường, ghét bỏ A Miên đáng thương.

Ban ngày A Miên toàn tâm toàn sức cố gắng làm việc, ban đêm trở về cùng Giang Thư đi thăm bé con, tuy có hơi vất vả nhưng A Miên hiền lành luôn cảm thấy bản thân đã vô cùng may mắn.

Nhưng, có lẽ ông trời luôn muốn trêu đùa người thành thật.

Hôm nay A Miên đang quỳ gối lau sàn thì nghe tiếng chuông cửa, y vội vàng chạy đến, nghĩ rằng có lẽ là khách của ông bà chủ.

Khi nhìn thấy người trước mặt làm A Miên vô cùng hốt hoảng, cả người không tự giác được run rẩy.

Mà nam nhân kia tựa hồ cũng vô cùng bất ngờ, hắn mạnh mẽ bắt lấy tay A Miên, giận dữ nói

"Sao chú lại ở đây??"

A Miên sợ hãi có chút lắp bắp, ấp úng gọi

"Cậu.....cậu chủ....."

Nghe được có tiếng người bước xuống lầu nam nhân mới bỏ tay y ra, là cô chủ của A Miên đứng ở cầu thang nói vọng xuống

"Ngụy Thần....anh vào nhà ngồi đợi em một chút nhé ~~"

Hiện tại, hai người đang là người yêu của nhau.

Đợi cô lên lầu Ngụy Thần liền thay đổi sắc mặt, hắn giận dữ đè A Miên vào góc tường, sau hai năm hắn tựa hồ cao lớn hơn rất nhiều, cúi đầu như hung thần nhìn chằm chằm vào A Miên, bóp cằm y hỏi

"Chú không nhớ những gì tôi nói có phải hay không!!!"

A Miên hoảng sợ mà khóc lên, ngước mắt nhìn cậu chủ, cảm giác cậu chủ còn đáng sợ hơn ngày xưa rất rất nhiều

"Không phải....tôi....tôi...."

"Tôi đã nói chú đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi!!"

"Tôi không....không cố ý.....hức hức....."

"Xin lỗi.....xin lỗi....cậu chủ......"

A Miên chưa nói hết câu hắn lại tiếp tục tra hỏi y, híp mắt gằn giọng nói từng chữ

"Chú đang có ý đồ gì?...."

"Muốn trở lại để trả thù, muốn phá hoại cuộc sống của tôi?....hay là muốn tống tiền??......nói!!"

A Miên có chút ngơ ngác, lắc lắc đầu dữ dội, ánh mắt ngân ngấn nước, thành thật trả lời

"Không phải.....không phải đâu....tôi...tôi chỉ muốn làm việc...tuyệt đối....sẽ...sẽ không gây ảnh hưởng đến cậu...."

"Thật....thật đó......"

Ngụy Thần đánh giá, nhìn chằm chằm một lúc rồi mới thả y ra, còn lớn tiếng cảnh cáo

"Chú tốt nhất đừng có mà gây chuyện!!"

A Miên vội vàng gật gật đầu, lúc này y mới có thể thoát khỏi giam cầm của hắn.

Ngụy Thần ngồi xuống ghế, gác chân lên bàn, hất cằm về phía y ra lệnh

"Đi rót cho tôi cốc nước!!"

A Miên nhanh chóng chạy vào bếp rót một cốc nước cam, đặt trên bàn rồi cúi đầu chạy đi mất.

A Miên lau lau nước mắt, tiếp tục quỳ gối lau sàn nhà, mông vô tình chổng về hướng của hắn, lau đến đâu mông lại lắc đến đó.

Ngụy Thần không tự chủ liếc mắt nhìn theo mông to của y, bề ngoài ra vẻ chán ghét, khó chịu, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi hai cánh mông tròn trịa.

Đến khi A Miên lau xong đứng dậy hắn còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cô chủ đã chuẩn bị xong mới vội vàng xuống lầu, níu lấy tay hắn nói

"Anh ơi....chúng ta đi thôi...."

Ngụy Thần gật gật đầu, trước khi đi còn liếc mắt nhìn A Miên đáng thương, nói với người bên cạnh

"Em nên để mắt đến ông chú này, nhìn không giống người tốt."

Cô chủ nhìn nhìn về phía A Miên, châm chọc gật gật đầu

"Em cũng nghĩ vậy đấy...."

"Không hiểu sao bố mẹ lại một hai phải nhận chú ta vào làm việc!!"

Nói rồi hai người mới cười cười mà rời đi, để lại một mình A Miên âm thầm rơi nước mắt.

Bên này, Giang Thư cũng tích cực tìm việc, y muốn giúp đỡ cho A Miên và bé con nhiều hơn, nhưng y lớn tuổi rồi nên tìm việc hết sức khó khăn.

Giang Thư buồn rầu mà đi lanh quanh trong thành phố, đi một lúc không hiểu sao lại đứng trước một quán bar, trước cửa có dán bảng tuyển phục vụ.

Giang Thư cắn cắn môi, có chút sợ hãi nhưng do dự một lúc y liền nắm chặt nắm tay, dũng cảm mở cửa bước vào.

Mặc dù Giang Thư lớn tuổi rồi, nhưng y thực sự quá đẹp, ông chủ cười tà nhìn y, đưa mắt quét một vòng từ trên xuống dưới, khuôn mặt động lòng người, bộ quần áo cũ kỹ không thể che nổi thân thể đầy đặn, mê người, ngực nở, mông cong, ông chủ không một chút do dự nhận y vào làm việc.

Giang Thư mừng lắm, cúi đầu cảm ơn người ta rối rít, sau đó là tháng ngày thành thành thật thật làm việc, công việc lại không dễ dàng một chút nào, rất nhiều khách hàng có ý đồ xấu với y, luôn tìm cách động chạm Giang Thư, một số phục vụ trẻ còn ghen tị với Giang Thư.

Ngày xưa, Giang Thư được chồng cũ đặt trong lòng mà che chở, chồng cũ thương y lắm, một chút ủy khuất cũng không để y phải chịu, nên Giang Thư bây giờ có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể đáng thương âm thầm chịu đựng.

Mỗi ngày làm việc đều thật mệt mỏi, Giang Thư mềm mại cũng không biết phản kháng người ta, nhưng nghĩ tới A Miên và A Tô là y như được tiếp thêm động lực, quyết tâm để có thể giúp cho cả hai có cuộc sống tốt hơn.

"Nè, cậu thấy ông chú đó không, ỷ có chút nhan sắc là đi quyến rũ người này đến hết người khác...."

"Ai u....mặt cũng dày quá rồi, bộ chú ta không biết xấu hổ hả...."

"Tôi nghe nói hình như là bị chồng bỏ nên mới rơi vào tình cảnh này, còn không phải do cái thói trăng hoa đó à, đúng là đáng đời mà!!"

Giang Thư âm thầm đóng cửa lại, buồn bã rời đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên y nghe những lời này.

Y vỗ vỗ mặt, cố gắng lấy lại tinh thần, động động viên bản thân, không để ý đến những lời khó nghe đó nữa, toàn tâm toàn ý tiếp tục làm việc.

Giang Thư từ từ mở ra cửa phòng Vip, đây là phòng Vip lớn nhất của quán, chỉ những khách hàng đặc biệt mới được vào đây.

Giang Thư cúi đầu cẩn thận bưng khay rượu vào, trong phòng rất ồn ào, tiếng nhạc xập xình cùng tiếng nói chuyện trộn lẫn với nhau

"Trình Diệc.....mày lại trầm ngâm cái gì!!"

"Mày không biết hả....nó đang nhớ đến vợ cũ đó...."

"Đệt mẹ....rốt cuộc ông chú lớn tuổi đó có gì mà làm nó nhớ mãi không quên vậy!!"

"Uống đi....mày thì thiếu gì người, cần gì phải một hai nhớ về một ông chú như thế!!"

Giang Thư nhẹ nhàng đặt rượu trên bàn, cúi cúi đầu cảm ơn, đang định rời đi không ngờ tay đã bị người nắm lấy.

Giang Thư hoảng hốt ngước mắt lên, người trước mặt là Trình Diệc, chồng cũ của y.

Nam nhân tựa hồ vô cùng bất ngờ, hắn nhìn chằm chằm như để xác minh Giang Thư có phải là thật hay không, một lúc sau hắn mới mở miệng

"Thư Thư....là anh......."

Mấy người bạn xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, im lặng mà chớp mắt nhìn nhau.

Trình Diệc nắm chặt lấy tay y như không để cho y chạy, ánh mắt tràn đầy tơ máu, râu ria lún phún dưới cằm, bộ dáng có chút âm u đáng sợ.

Bầu không khí trở nên im lặng, mọi người trong phòng hiểu ý liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Giang Thư bối rối không biết phải làm sao, nam nhân kéo y ngồi xuống ghế, tay hắn vẫn nắm chặt tay y không rời.

Bỗng Trình Diệc nhào đến ôm lấy y vào lòng, ôm chặt đến mức khiến y không thở nổi, không hiểu sao Giang Thư lại bắt đầu rơi nước mắt, trái tim nhói đau, có lẽ tình cảm mấy mươi năm không phải muốn quên là có thể quên được.

Thật lâu thật lâu sau Trình Diệc mới thả y ra, ánh mắt chân thành, nôn nóng nói

"Thư Thư....chúng ta quay lại đi....."

"Em nhớ anh....nhớ anh.....nhớ anh lắm....."

Giang Thư có chút bất ngờ, đôi mắt ướt dầm dề mà nhìn chồng cũ, nhưng một lúc sau y lại rút tay ra khỏi tay hắn, yên lặng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Trình Diệc vẫn vô cùng cố chấp, hai mắt hắn đỏ đậm, sắc mặt vô cùng khủng bố, thật sự hắn đã không chợp mắt được rất nhiều ngày rồi.

"Thư Thư.....trở về với em được không....em sắp điên rồi....sắp điên rồi!!"

"Con cái cái mẹ gì chứ....em không cần....em không cần...."

"Thư Thư....trở về với em....về với em đi....."

Giang Thư nghe hắn nói đến hoảng hốt, trái tim có chút run rẩy, một lúc sau y mới lên tiếng

"Chúng ta đã ly hôn rồi......"

"Huống hồ....anh và em....đều....đều đã có người khác......"

Trình Diệc trừng lớn hai mắt mà nhìn y, lúc này khuôn mặt liền trở nên âm trầm đáng sợ

"Anh nói cái gì.....?"

"Anh đang ở cùng với người.......người khác.....chúng ta hãy buông tha lẫn nhau đi thôi......"

Vừa nói xong điện thoại của y cũng vang lên, Giang Thư nhìn nhìn, vừa lúc là A Miên gọi, mà Trình Diệc dường như cũng tự hiểu ra mọi chuyện.

Giang Thư mỉm cười với hắn, nụ cười đẹp đến đau lòng, ngữ khí của y vẫn luôn mềm mại như mọi khi

"Anh và em....hãy....cùng...chúc phúc cho nhau nhé....."

"Vậy....vậy....anh đi trước....."

Giang Thư quay đầu lại, có chút khổ sở lau lau nước mắt, mọi chuyện đã kết thúc từ sớm rồi, thật tốt vì bây giờ y đã không còn cô đơn nữa, y đã có A Miên và A Tô ở bên cạnh.

Giang Thư nắm chặt điện thoại, đang muốn gọi lại cho A Miên đã bị người phía sau kéo lấy, nam nhân thô bạo đẩy ngã y lên ghế

"A....Trình Diệc....em làm...làm gì?"

Hắn nhào đến ôm chặt lấy Giang Thư, vùi đầu vào người y gầm lên

"Em không buông.....không buông được...!!"

"Anh là của em......mãi mãi là của em....."

"Người khác đừng hòng cướp anh đi!!"

Nói rồi nam nhân mạnh mẽ cưỡng hôn Giang Thư, ngấu nghiến điên cuồng, cắи ʍút̼ môi y như kẻ đói khát lâu rồi mới được ăn ngon, một giọt nước thơm ngọt cũng không để tràn ra ngoài.

Hắn có chút thô lỗ hấp tấp cởi bỏ quần của Giang Thư, dùng sức đè lấy chân của y sang hai bên.

Âʍ ɦộ đầy đặn như bào ngư, ướŧ áŧ đỏ thẫm xinh đẹp, âm đế cũng lớn như hạt đậu đỏ.

Nam nhân nhìn chằm chằm nơi hắn ngày nhớ đêm mong, rồi lại mê muội ngước lên nhìn y làm Giang Thư xấu hổ không thôi.

Thân thể của y run lên, rơi nước mắt nức nở, quay mặt sang hướng khác né tránh.

Trừ bỏ Trình Diệc cũng không ai biết khi cởi đồ Giang Thư đẹp và quến rũ như thế nào, nhưng mỗi lần hắn đều chỉ có thể thèm thuồng nuốt nước miếng sau đó tự mình giải quyết.

Điều này không khác gì đang tra tấn hắn, hắn không can tâm, hắn không kiềm chế nữa, hôm nay hắn nhất định phải chơi Giang Thư cho đến khi hắn thỏa mãn mới thôi.

"Thư Thư.....anh đẹp quá.....vẫn đẹp như vậy....."

Trình Diệc lung tung kéo khóa quần, móc ra dương v*t to lớn, hắn đang mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, bộ dáng lịch lãm nhưng hành động lại vô cùng trái ngược, hai tay áo được săn lên cao, một tay vuốt vuốt thân dương v*t một tay banh lỗ nhỏ của vợ cũ chuẩn bị đâm vào.

Giang Thư nhìn thứ thô to xấu xí đáng sợ trước mắt, thứ này luôn làm cho y phải khổ sở không thôi, y hoảng sợ đến run rẩy khóc nức nở không ngừng.

Giang Thư đáng thương nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng cầu xin

"Trình Diệc.....xin em.....tha cho anh đi....hức hức....."

"Chúng ta đã....đã ly hôn rồi.....không...không thể làm chuyện này đâu....."

Trình Diệc nghe đến hai chữ ly hôn lại giống như phát bệnh, hắn cúi người cắn lấy môi y, dưới thân một phát đâm lút cán vào âʍ ɦộ.

Mới chỉ đâm vào mà chỗ bụng nhỏ của y đã nhô lên một cục, qυყ đầυ vừa đúng chạm vào miệng tử ©υиɠ.

Giang Thư mở to mắt, có cảm giác cả người đều bị đâm xuyên rồi, cửa tử ©υиɠ yếu ớt co rút, có chút kháng cự dương v*t thô to đáng sợ của chồng cũ

"Anh đau....đau quá.....hức hức......"

"Trình Diệc....to...to quá....không....không được....."

"Anh sợ lắm....huhuuuuhuu......"

Ngày xưa mỗi lúc y khóc Trình Diệc đều sẽ thương tiếc mà dỗ dành y, sẽ đau lòng mà dừng lại nhưng lúc này Trình Diệc điên rồi, hắn chỉ muốn thõa mãn thú tính của bản thân mà thôi.

Nam nhân thở ra một hơi, bắt đầu toàn tâm toàn lực giã âʍ ɦộ.

Mỗi lần giã đều dùng hết sức lực, như để bù đắp sự kiềm chế bấy lâu nay, hắn cũng chẳng để ý người dưới thân đã hơn bốn mươi tuổi, thô bạo dập như điên vào âʍ ɦộ lớn tuổi của y.

Ở bên nhau hơn hai mươi năm nhưng có lẽ đây là lần Trình Diệc thô bạo với y nhất, hắn mặc kệ tất cả, tự do để lộ bản chất thật của bản thân, làm điều mà hắn đã luôn khao khát làm với Giang Thư từ lâu.

Trình Diệc điên cuồng đưa đẩy hông, hắn tựa hồ rất thích hôn môi vơi Giang Thư, vừa hung mãnh đóng cọc vừa hôn môi, hôn đến môi của Giang Thư vừa hồng vừa sưng, mà miệng dưới cũng sưng thành bánh bao hấp.

Giang Thư khóc đến ướt nhẹp mặt, chịu không nổi cũng phải dạng chân ra, bị chơi đến mất khống chế, mơ màng đưa tay ôm chặt lấy nam nhân, y bị nam nhân đè ở dưới thân, âʍ ɦộ như bị đóng chặt vào ghế, chạy cũng không được mà trốn cũng không xong, bất lực không ngừng phun nước.

"Thư Thư.....chỗ này của anh chặt quá....sướиɠ quá....."

"Thư Thư....thích quá.....em sướиɠ chết mất!!"

Trình Diệc vừa nói vừa hướng tử ©υиɠ mà đâm, trán nổi đầy gân xanh, dương v*t to lớn bành trướng, dập điên cuồng vào lỗ nhỏ, cuối cùng dương v*t một phát đâm xuyên qua cửa tử ©υиɠ, phụt phụt bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hai mắt của Giang Thư đẫm lệ, mơ hồ mất đi ý thức, thân thể run lên bần bật, bị bắt mở rộng đón nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng cũ.

"Không.....không......."

Đợi đến nửa đêm Giang Thư đáng thương đã nằm liệt trên ghế, hơi thở thoi thóp, khóe miệng không tự chủ mà chảy nước miếng.

Trình Diệc uống một hớp nước, nhẹ nhàng nâng y dậy, dùng miệng đút nước cho y, cẩn thận mà đút đến nửa chai.

Xong rồi hắn mới một hơi uống hết nửa chai còn lại.

Trình Diệc hôn hôn vào trán của y, tách ra hai chân của Giang Thư, tiếp tục đâm dương v*t vào trong lỗ nhỏ, không hề biết thõa mãn mà tiếp tục cưỡng ép Giang Thư cho đến sáng. TruyenHD

tobokkingonlamm.wordpress.com