Chương 2

2

Chủ nhân của tôi cũng là một A, cao lớn đẹp trai, cao hơn tôi nửa cái đầu. Chủ nhân có một mái tóc đen chạm vai. Lần đầu tiên tôi gặp chủ nhân, anh ta liền mỉm cười, nhìn qua có vẻ rất dễ thân cận……

Cái rắm a!!!

Nhưng ngày hôm sau, bản chất chủ nhân của tôi liền bại lộ. Hoàn toàn là một tên bệnh thần kinh đó!

Chủ nhân của tôi là một kẻ biếи ŧɦái, thích tự làm hại mình, trên cơ thể anh ta luôn xuất hiện những vết thương lớn nhỏ. Bàn tay, cánh tay, cổ và thậm chí cả khuôn mặt, miễn là phần da lộ ra bên ngoài luôn có dấu vết do anh ta dùng dao cắt xuyên qua da.

Mặc dù chủ nhân bị bệnh thần kinh, nhưng anh ta đối xử với tôi không tệ. Ngoại trừ lúc đói bụng, chủ nhân bảo tôi nấu ăn, còn những chuyện khác anh ta chưa bao giờ làm phiền đến tôi. Vì vậy, cuộc sống của tôi trôi qua rất thoải mái.

Nhưng, là một O nhỏ bé và tốt bụng, sao tôi có thể nhìn chủ nhân của mình tự làm hại mình mà không quan tâm chứ? Điều này không phù hợp với thiết lập hiện tại của tôi!

Vì vậy, mỗi khi chủ nhân rút dao ra và có xu hướng tự làm hại mình, tôi luôn đến bên cạnh anh ta và gây ra đủ loại rắc rối. Khi chủ nhân bận rộn, anh ta không còn nghĩ đến việc tự làm hại mình nữa.

Ngày đầu tiên, khi chủ nhân rút dao ra, tôi giả vờ làm rơi chậu hoa, chậu hoa rớt thẳng ngay cạnh chân anh ta. Bùn trong chậu hoa phủ lên mũi giày. Khuôn mặt của chủ nhân lập tức biến thành màu đen, tôi cảm giác toàn thân anh ta đều đang run rẩy.

Ồ, phải rồi. Quên nói chủ nhân của tôi là một tên mắc bệnh khiết phích nghiêm trọng, vì vậy hiện tại tôi phải bắt đầu chạy, không thì giây tiếp theo con dao trong tay anh ta có thể đâm vào cổ tôi mất.

Lần đầu tiên, ngăn cản chủ nhân tự mình hại mình thành công. Kết quả là, chủ nhân giận dữ nói anh ta sẽ nhốt tôi ba ngày trong phòng tối.

Tôi mặt không cảm xúc tự giác đi vào phòng tối.

Bảy giờ sau, đến giờ ăn tối. Cánh cửa phòng tối được mở ra như tôi dự liệu. Chủ nhân đen mặt kêu tôi đi làm cơm.

Ngày hôm sau, chủ nhân rút dao ra. Tôi lặng lẽ đặt con chuột bắt trong hoa viên đêm qua vào phòng của chủ nhân.

Sau một trận hỗn loạn, tôi bị chủ nhân bệnh thần kinh bắt trói và treo trên cây cho côn trùng ăn.

Ngày thứ ba, tôi vẫn kiên trì ngăn cản chủ nhân tự làm hại mình.

Ba ngày trôi qua.

Hôm nay, không đợi chủ nhân rút dao ra, tôi đã bị anh ta trói vào ghế.

Chủ nhân nhìn tôi bất lực và đưa ra nghi vấn sâu nhất trong lòng: “Tại sao thế giới này lại có một O giống như em chứ?” Sức mạnh lớn như vậy lại không sợ chuột, không sợ côn trùng. Quả thực là một O kỳ ba.

Tôi chớp mắt ngây thơ.

Chủ nhân thở dài, rút

con dao quen thuộc ra và dán lên mặt tôi, đe dọa: “Nếu em lại giở trò càn quấy, tôi sẽ lột da của em.”

Tôi vốn định “A” một tiếng tỏ vẻ tôi đã biết. Nhưng nghĩ về thân phận hiện tại của mình là một O nhỏ bé yếu đuối, tôi dùng sức hít mũi một cái, gian nan vắt ra hai giọt nước mắt, khuôn mặt cứng đờ thốt ra thanh âm thô ráp lí nhí: “Đừng lột da em, em rất sợ, chủ nhân.”

Chủ nhân: “…” Trái tim ngừng đập trong giây lát.

———oOo———

.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.