Chương 6

“Phi Dạ, tỉnh táo chút đi, đều là người trưởng thành rồi.”

Giọng điệu của cô đều đều, ngữ điệu có chút quyến rũ khó tả, không hề ngọt ngào mềm mại như thường ngày.

“Anh không muốn lý trí.”

Anh vùi vào cổ cô, thanh âm nghẹn ngào nức nở.

Nguyễn Hi Hòa có chút không kiên nhẫn, những năm này cô chia tay với quá nhiều người, cho dù người được chọn có ưu tú đến đâu, một khi cô đề nghị chia tay tất cả bọn họ đều sẽ không giống anh.

“Chúng ta quay lại bên nhau đi. Đừng chia tay có được không?"

“Em sắp trễ học rồi, có việc gì anh nói sau được không?”

Cô chưa bao giờ tuyệt tình như vậy.

“Hi Hòa, đừng đối xử với anh như vậy, rất khó chịu.”

Phi Dạ của ngày hôm nay đã không còn sức mạnh của Tiểu Bạch năm xưa. Anh đột nhiên cảm thấy mỉa mai, trước đây anh muốn chia tay với những cô gái đó, họ khóc đến đau lòng, anh có cảm thấy như vậy không.

Bạn thấy đấy, với những việc bạn đã làm thì sẽ luôn có người xuất hiện để trừng phạt bạn, tất cả đều không ngoại lệ.

“Phi Dạ."

Giọng điệu của cô có chút lãnh đạm.

“Vậy anh tiễn em, sau đó chờ em tan học."

Anh kéo tay Nguyễn Hi Hòa không buông. Nguyễn Hi Hòa nhìn anh một cái, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên một chút, nốt ruồi nơi khóe mắt, cực kỳ quyến rũ:

" Phi Dạ, đừng náo loạn nữa.”

Ngọn lửa tức giận giống như bị một chậu nước lạnh dập tắt, môi lưỡi đắng ngắt. Nguyễn Hi Hòa đi qua trước mặt anh, đầu ngón tay Phi Dạ giật giật, nhưng cuối cùng cũng không bận tâm.

Tàu điện ngầm ở Thượng Hải vào thời điểm này trong ngày rất đông đúc, nhân viên văn phòng từ 9 giờ đến 5 giờ đổ xô đến đây, may mắn thay cô chỉ cần ngồi hai trạm dừng là có thể đến thẳng khu đại học.

Đi qua cổng phía tây. Lịch học năm nhất cũng chỉ có thứ ba tương đối rảnh rỗi, buổi sáng một tiết, hôm nay là thứ tư, tiết học dày đặc buổi sáng có hai tiết chuyên ngành, buổi chiều một tiết tự chọn.

Sau hơn một tháng đi học, cô đã thích nghi tốt.

Đi thẳng đến tầng một tòa nhà Quang Hoa, nơi cô sẽ tham gia lớp học hôm nay.

Khách du lịch thường đến đây để tham quan, tòa nhà Quang Hoa được biết đến là tòa nhà đầu tiên của Đại học Hoa Quốc.

Còn mấy phút nữa mới đến lớp cô đi có chút vội vàng, ở góc đường không chú ý liền va phải một người.

Người đàn ông có mùi hương cơ thể dễ ngửi và rất sạch sẽ, đây là khoảnh khắc cô nghĩ đến khi ngã vào vòng tay của người khác.

“Xin lỗi, bạn không sao chứ?”

Giọng nói trong trẻo dịu dàng, mang theo một loại sức hút mạnh mẽ khó có thể diễn tả được.

Nguyễn Hi Hòa lắc đầu, mím môi cười:

"Không có việc gì, cám ơn bạn đã đỡ mình."

Chỉ là tình cờ gặp gỡ, hai người cũng không tiếp xúc nhiều, sau khi xác định không có chuyện gì, mỗi người đi một ngả.

Từ lúc rời đi bước chân Nguyễn Hi Hòa hơi dừng lại, bởi vì tiếng nhắc nhở của hệ thống 044 vào giờ khắc này vang lên.

“Tôi tìm được một cái có thể bắt được mục tiêu nhân vật, nhân vật này đánh giá là bốn sao.”

Nguyễn Hi Hòa không chút do dự nhướng mày, cô trước đây chưa từng gặp qua bốn sao, hiện tại trong thời gian ngắn lại có hai mục tiêu.

Nhưng sự xuất hiện của bốn sao thực sự là duy nhất.

Thiếu niên vừa kia là kiểu người vừa dịu dàng và tao nhã, nhìn anh ta liền có cảm giác yên tĩnh.

Phi Dạ thực sự rất đẹp trai, nhưng anh ấy đẹp trai như mặt trời, chàng trai trẻ vừa rồi thuộc loại dịu dàng và tao nhã có khí chất của một vị quan nổi tiếng trong hai triều đại Ngụy và Tấn.

Phượng Vũ đã ngồi vào chỗ của mình. Nguyễn Hi Hòa vừa ngồi xuống, cô liền cúi người, thấp giọng hỏi:

"Cậu cùng Phi Dạ chia tay?"

Nguyễn Hi Hòa ngước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười không rõ ràng:

"Chúng tớ chia tay sớm như vậy cậu đãphát hiện?"

“ Chúng tớ thực sự chia tay rồi!"

Phượng Vũ khϊếp sợ muốn chết, Phi Dạ là thế hệ nam thần thứ hai nổi tiếng của Đại học Thượng Hải. Nhiều cô gái tranh nhau đến bên anh ta. Ngoài vẻ ngoài đẹp trai của Phi Dạ một lý do lớn khác là gia đình của Phi Dạ thực sự có tiền, anh ta đã từng mỗi ngày một tuần lái xe đến trường học và không mang theo chiếc xe thể thao hàng chục triệu kia.

“Ừm.” Nguyễn Hi Hòa nhẹ giọng đáp.

"Cậu điên rồi à!"

Phượng Vũ suýt nữa chọc vào đầu cô và mắng cô là ngu ngốc, dù sao thì theo Phượng Vũ vẻ đẹp của cô đẹp đến mức khó có thể sánh được với vẻ ngoài của Phi Dạ.

Dù sao thì chuyện gia đình của Phi Dạ cũng rất khó khăn, nếu Nguyễn Hi Hòa nắm bắt cơ hội để cưới anh ta sẽ không phải lo lắng về điều đó cả đời.

Phượng Vũ ngay sau khi được nhận vào Đại học Thượng Hải, cô ấy bắt đầu trà trộn vào các diễn đàn của Đại học Thượng Hải, cô ấy biết những lời đàm tiếu, cô ấy biết rằng Phi Dạ là thành viên chủ chốt của đội bóng rổ, đẹp trai nhưng có bạn gái và rất hay nhận được thư tình.

Vào ngày đầu tiên đến trường đại học, cô ấy ngồi cùng bàn với nữ thần Nguyễn Hi Hòa, với tính tình vui vẻ, cởi mở nhanh chóng trở nên thân thiết với nữ thần.

Vừa tan học đã nhìn thấy học trưởng Phi Dạ trong truyền thuyết đại học Thượng Hải tựa vào cửa lớp cô chờ nữ thần tan học.

Tình hình thế nào?

Ngày hôm sau đi học hỏi nữ thần mới biết rằng hai người gặp nhau trong kỳ nghỉ hè và trở thành bạn trai và bạn gái.

Bạn bè kết giao bình thường, đau lòng thay nữ thần mới vừa tiến vào đại học đã bị một con sói đuôi to chất lượng cao như vậy tha đi.

Quên đi, nhìn mặt cũng biết hai người rất xứng đôi.

Nguyễn Hi Hòa hầu như không đeo bất cứ thứ gì có giá trị trên người, vì vậy rất ít người biết rằng cô ấy rất giàu có.

Trong lòng của hầu hết những người ở đây đều biết Nguyễn Hi Hòa yêu Phi Dạ. Bọn họ biết rằng, Nguyễn Hi Hòa có hầu hết mọi thứ ngoại trừ xuất thân của cô ấy rất tốt.

“Chia tay rồi, cậu muốn mắng tớ sao?"

Nguyễn Hi Hòa trừng mắt Phượng Vũ.

Phượng Vũ kinh ngạc tại chỗ, cô ấy trầm mặc hai giây, sau đó yên lặng quay đầu:

"Quên đi, khuôn mặt này của cậu, tớ không đành lòng "

Hi Hòa thấp giọng nói, cô ấy cười, những chàng trai xung quanh thấy cô cười đều đỏ mặt.

Giáo sư già thích kêu sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi trong lớp, nhiều người than thở sau lưng sao lên đại học lại như còn ở trung học vậy.

Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, mọi người ít bỏ tiết học, dù sao giáo sư cũng không nể mặt mọi người, điểm danh vắng mặt sẽ bị ghi tên vắng mặt, vắng mặt hơn một phần tư thời gian của một học kỳ, bạn chỉ có thể học lại vào năm học tiếp theo.

Phượng Vũ im lặng một lúc, sau lại bắt đầu ngồi không yên, vì vậy cô ấy đã viết gì đó lên tờ giấy nhỏ, để lại cho Nguyễn Hi Hòa.

Cô luôn luôn không thích trong giờ học làm việc riêng, từ nhỏ cô đã biết, muốn cái gì đều phải nỗ lực hết sức mình để giành lấy, dựa vào chính mình để đi lên.

Nguồn lực trong cô nhi viện là có hạn. Nếu cô muốn sống một cuộc sống ổn định hơn và không bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cô phải chiến đấu với kẻ mạnh nhất để được làm bạn với họ, trở thành người bạn tốt nhất.

Để được học bổng sau giờ học và được cô giáo quý mến, bạn phải học tập chăm chỉ và làm việc chăm chỉ gấp trăm, gấp nghìn lần người khác, như vậy mới được coi trọng và tỏa sáng.

Nụ cười của cô thật đẹp, dịu dàng mà ngây thơ, vẻ đẹp khi đuôi mắt nâng lên có thể làm mê hoặc lòng người. Đây là tài năng cộng với sự khổ luyện, cô đã cười một mình ngàn lần hàng vạn lần trong gương.

Trên tờ giấy viết tại sao cô và Phi Dạ chia tay? Anh ấy đã làm gì khiến cậu giận? Hay là cậu ta có chân thứ ba?

Nguyễn Hi Hòa ban đầu không muốn trả lời, nhưng cô sợ rằng nếu cô không nói gì, Phượng Vũ sẽ tiếp tục hỏi, làm cho mọi chuyện trở nên phiền phức và rắc rối. Vì vậy cô liền chuẩn bị nói đại khái một chút, để cô ấy yên tâm rằng cô không phải là bị lừa.

Vừa mới chuẩn bị hạ bút, cô liền nghe thấy: “Nguyễn Hi Hòa, trả lời vấn đề này đi.”

Lão giáo sư gọi tên của cô đứng lên trả lời câu hỏi.

Cô đứng dậy, tờ giấy bị chiếc quạt trần lớn trên đầu thổi bay lên, rơi xuống chiếc máy chiếu trên bục giảng.

Tin được không?

Ngay cả trên phim cũng không kịch tính như vậy.

Dòng chữ mà Phượng Vũ viết được hiển thị rõ ràng trên màn hình lớn của lớp học.

Thật ngu ngốc, được chứ?

Tâm trạng của Phượng Vũ lúc này như một chú chó rơi vào nồi nước lớn.

Cả lớp xôn xao một trận, nhưng hôm nay là tiết học, kiểu mà cả khoa tiếng Pháp cùng nhau tổ chức, huống hồ là đám nam sinh vì Nguyễn Hi Hòa mà đến lớp!

Tin tức này lập tức được lan truyền, toàn bộ diễn đàn của Đại học Thượng Hải bùng nổ. Tiêu đề là Nguyễn Hi Hòa đã chia tay với Phi Dạ bùng nổ!

Cho dù tâm trạng có tốt đến đâu, Nguyễn Hi Hòa giờ phút này rất muốn chửi thề, nhưng cô đã khống chế rất tốt, thái độ như ngày thường vững vàng như núi Thái Sơn. Tiếp tục trả lời câu hỏi của lão giáo sư một cách logic và rõ ràng.

Vị giáo sư già hiển nhiên không ngờ chuyện này lại xảy ra, đầu tiên ông ấy lấy tờ giấy ghi chú ra khỏi máy chiếu, dùng sách ấn lên bàn

Vì thấy nữ sinh này từ đầu đến giờ đã rất nghiêm túc, lần nào cô cũng trả lời không mắc lỗi gì, lần này cũng như vậy, hoàn toàn chính xác và hoàn mỹ.

" Nguyễn Hi Hòa, sau giờ học, hãy đến văn phòng của tôi."

" Vâng, thưa thầy."

Phượng Vũ cảm thấy tiết học này cô học như lọt vào trong sương mù, hơn nữa không còn mặt mũi nào đối mặt với bạn tốt của mình. Vừa rồi cô ấy lén đăng nhập vào diễn đàn của trường, quả nhiên diễn đàn của trường vừa diễn ra một trận chiến đầy máu, mọi người đang thảo luận về sự phản bội Phi Dạ

Hừm…

Không phải cô ấy chỉ tùy tiện hỏi thôi sao, chưa gì mọi người đã có kết luận rồi! Cô lại liếc nhìn bạn mình, ồ, giỏi lắm cô vững vàng như núi Thái Sơn. Cô ấy thật sự ngưỡng mộ Nguyễn Hi Hòa vì điều này, cô là một người bình tĩnh khi đối mặt với mọi thứ, cô ấy gần như chưa bao giờ thấy Nguyễn Hi Hòa lo lắng.

044 đang phát sóng cho cô trong biển ý thức của Nguyễn Hi Hòa, giọng nói cũng dạt dào đọc to diễn đàn Thượng Hải.

Ví dụ, cư dân mạng tên Đào Tử Thâu Hầu này: Anh Dạ của tôi vẫn ưu tú, chân tốt lắm, anh nên yêu chúng sinh trên thế giới này, Q đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc chị dâu của Hi Hòa, chị dâu, gánh nặng vô tình này hết thảy để cho một mình em thừa nhận!

Còn có cư dân mạng này gọi là Sơn bên biển: Cuối cùng tôi cũng sống được để đợi đến ngày hôm nay, cũng không uổng công tôi ở ký túc xá thắp hương lễ Phật hơn một tháng, đúng không? Ngày mai tôi sẽ đến chùa để hoàn thành lời thề của mình.

……

" Tứ Tứ, cậu ảnh hưởng đến việc học của tôi."

Nguyễn Hi Hòa cùng 044 nói chuyện trong thức.

"Được, tôi bỏ qua sẽ không đọc nữa." 044 rất nghe lời. ...

Ở bên kia, Phi Dạ đang dựa vào bên ngoài lớp học của Nguyễn Hi Hòa, cầm điện thoại của anh ấy. Ba phút trước, điện thoại của anh ấy rung lên, nó chứa đầy tin nhắn của anh trai và bạn gái cũ của anh ấy. Tóm lại, đang hỏi anh ấy bây giờ anh ấy có độc thân không.

Sau tất cả Phi Dạ đối xử với Nguyễn Hi Hòa một cách khác biệt và quan tâm rất nhiều.

Anh cau mày mở diễn đàn của trường thông qua liên kết do Liêu Phi Nguyên gửi.

Anh cười khổ, anh thật hi vọng mình rơi vào hoàn cảnh này, còn tốt hơn là bây giờ bị vứt bỏ không biết gì, người phụ nữ đó lạnh lùng vô tâm như vậy, nhưng anh không thể bỏ qua lo lắng

Anh đi lấy một điếu thuốc trong túi, nhưng nghĩ rằng cô ấy không thích mùi thuốc lá, sau khi ngửi xong, anh giữ nó trong đầu ngón tay và không châm lửa.

Tiếng chuông kết thúc tiết học chính thứ nhất vừa vang lên, các sinh viên lần lượt ra ngoài đi vệ sinh, tiết học thứ hai sẽ tiếp tục ở đây, rất nhiều học sinh vẫn ngồi trong lớp không nhúc nhích.

Khi Phi Dạ từ cửa bước vào, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.

Thật sự rất hiếm khi có một chàng trai cao lớn và đẹp trai như vậy bước vào, nếu một cô gái nhỏ nhìn thấy khuôn mặt của Phi Dạ, đừng nói đến việc chia tay, cô ấy sẽ nói to hơn một chút cũng không luyến tiếc.

Phượng Vũ là người đầu tiên nhìn thấy Phi Dạ, vô thức nuốt nước bọt.

Anh ấy sẽ không phải đến để tìm mình tính sổ chứ?

Nguyễn Hi Hòa bình tĩnh nhìn anh ta.

Phi Dạ đi đến bàn của Nguyễn Hi Hòa, hơi cúi người, đặt tay lên bàn của cô và nhìn cô: "Tôi đã lừa dối em?"