Chương 18

Cô giống như một đóa hoa hồng tơ hồng vô lực, yếu ớt dựa vào trong lòng anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, đôi mắt mơ màng mơ màng, nốt ruồi nước mắt nơi khóe mắt gần như quyến rũ.

Anh không thể không hôn nốt ruồi nước mắt đó.

Lòng bàn tay ngày càng cứng hơn.

“Thầy Kỳ, đau quá~” cô tế nhị gọi.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Da đầu Kỳ Tư tê dại, ở chỗ đó khó chịu chết đi được, nguy hiểm nhìn chằm chằm cô.

Thở dài một hơi, anh ôm cô vào lòng.

“Sau này đừng dụ dỗ anh như vậy nữa.” Giọng anh khàn khàn.

"Em không có" cô vặn lại.

Anh cắn nhẹ vào d*i tai cô.

“Ân~ đừng."

"Em có."

……

Các tình iu hãy để lại 1 bình luận nhỏ xíu nghen

Kỳ Tư yêu cô chỉ dừng lại ở sự lịch sự, dịu dàng hôn cô và rơi nước mắt đã là cực hạn. Anh ôm cô như một đứa trẻ và dỗ dành cô, thực hiện nhiều điều ước không bình đẳng, Nguyễn Hi Hòa chỉ mỉm cười với anh.

Khoảng mười giờ anh rời đi đúng giờ.

Nguyễn Hi Hòa đóng cửa lại sau, thái độ lập tức trở nên buông lỏng.

Nghe điện thoại, hết người này đến người khác tán tỉnh tên cặn bã đó.

Mười một giờ bắt đầu đi ngủ.

……

Trong giấc mơ, cô dường như trở lại năm thứ ba trung học. Vào học kỳ trước, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp bắt đầu một học sinh chuyển trường bất ngờ đến trường.

Như đã biết trường trung học cơ sở số 1 Nam Thành là trường học tốt nhất ở Nam Thành, những đứa trẻ ở đây đều là những học sinh ưu tú.

Nguyễn Hi Hòa và học sinh kém nhất lớp, đến trường khác nhẹ nhàng thoải mái cũng có thể đứng đầu khối.

Tại thời điểm này, vẫn có thể chuyển đến đều là những người có nền tảng vững chắc hoặc điểm xuất sắc.

Đó là khi Khâu Giai Lạc đến.

Ngày đầu tiên đến trường, anh đã gây chấn động, trước đó Nguyễn Hi Hòa chưa từng thấy nam sinh nào đẹp hơn anh, đúng vậy anh rất đẹp, ngũ quan thanh tú, tính tình ôn hòa, có chút ôn nhu nhút nhát, là loại làm cho bạn đỏ mặt.

Tất nhiên đây là điều mà Nguyễn Hi Hòa đã phát hiện ra sau đó. Trước mặt mọi người, Khâu Giai Lạc không nói nhiều và luôn ở một mình, khi một nữ sinh hoặc một nữ sinh cùng lớp đến đưa thư tình anh luôn từ chối một cách nhã nhặn.

Mục tiêu của hai ngôi sao là 15 triệu, cô tình cờ gặp một vài người trong lúc rảnh rỗi.

Khâu Giai Lạc ngây thơ hơn cô tưởng tượng, anh rõ ràng là một sinh viên nghệ thuật và một vũ công, anh ấy rất đẹp trai, với đôi môi mỏng và đôi mắt cáo, bạn sẽ thấy rằng anh ấy thực sự rất trong sáng.

Trong thời gian đó, cô khá hạnh phúc.

Ánh trăng trong veo, cô luôn đến phòng tập nhảy của trường để xem anh tập luyện sau giờ học.

Anh ấy rất giỏi khiêu vũ và anh ấy thuộc loại có năng khiếu, anh ấy có thể quay một vòng hai đến ba phút một lần bằng roi.

“Hòa Hòa, em thấy điệu nhảy vừa rồi thế nào?”

Khâu Giai Lạc trán đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt lại lấp lánh, đẹp đến mê người.

"Vòng tay áo trong trò lộn nhào chưa đủ đẹp, nhưng mọi thứ khác đều tuyệt."

Cô bé trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng ngồi khoanh chân trên sàn trong một góc phòng khiêu vũ

Khâu Giai Lạc trầm ngâm, vài giây sau mắt anh sáng lên, anh thay đổi động tác để cho Nguyễn Hi Hòa thấy.

“Bây giờ thì sao?” Cô cười nói:

“Rất tốt!”

Quần áo khiêu vũ nửa thân trên của anh vẫn mặc, tay áo dài không xẻ, anh tùy ý đi tới ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Hi Hòa.

"Nguyễn Nguyễn, em sẽ xem anh nhảy mãi mãi, phải không?"

Khâu Giai Lạc đột nhiên hỏi.

Nguyễn Hi Hòa mỉm cười rất dịu dàng, mặc dù cô không nói nhưng Khâu Giai Lạc nghĩ rằng đó là lời hứa của Nguyễn Hi Hòa với anh.

Anh kiều mị dựa vào trên đùi Nguyễn Hi Hòa:

“Nguyễn Nguyễn của anh sẽ không bao giờ rời xa anh.”

Nguyễn Hi Hòa lấy khăn giấy, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau mồ hôi cho anh ấy.

"Vậy nếu em rời đi, anh thì sao?"

Có thể là biểu hiện của cô quá ôn nhu, động tác quá nhu tình, Khâu Giai Lạc chưa từng coi trọng câu nói này, mà là theo bản năng trả lời:

"Vậy anh sẽ trở thành ngôi sao tồn tại sáng chói chói mắt nhất, để em nhìn thoáng qua anh trong đám đông, rồi em sẽ quay lại với anh lần nữa!"

Ở góc đông nam của phòng khiêu vũ có một cây đàn piano, tòa nhà nghệ thuật này là do cha của Nguyễn Hi Hòa tặng, cây đàn piano chính là cũng là một trong những người chuyển đến từ nhà của anh ấy, phòng tập nhảy Jogalo này là dành riêng cho anh ấy.

"Nguyễn Nguyễn, anh sẽ chơi một bài hát cho em nghe."

"Được.”

"Đây là một bản tình ca nhỏ đơn giản hát những khúc quanh trong trái tim con người

Em nghĩ em hạnh phúc khi có không khí ấm áp dưới chân anh

Đây là một bản tình ca đơn giản hát về chim bồ câu trắng trong lòng chúng ta

Tôi nghĩ tôi rất thích hợp để hát.

Tuổi trẻ bay trong gió

Bạn biết đấy

Cho dù mưa to làm cho thành phố này đảo lộn, anh sẽ cho em vòng tay

Không chịu nổi nhìn thấy bóng lưng anh đến

Hãy viết về những giây phút xa cách khó khăn của tôi.

Cho dù cả thế giới bị cô đơn bắt cóc tôi cũng sẽ không chạy trốn

Cuối cùng ai cũng già đi

Viết về lâu đài nơi thời gian và tiếng đàn của tôi đan xen

Đây là một bản tình ca đơn giản hát về chim bồ câu trắng trong lòng chúng ta

Tôi nghĩ tôi rất thích hợp làm một ca sĩ, tuổi trẻ trôi nổi trong gió.

Bạn biết đấy

Cho dù mưa to làm cho thành phố này đảo lộn, anh sẽ cho em vòng tay

Không chịu nổi nhìn thấy bóng lưng anh đến

Hãy viết về những giây phút xa cách khó khăn của tôi.

Cho dù cả thế giới bị cô đơn bắt cóc tôi cũng sẽ không chạy trốn

Cuối cùng ai cũng già đi

Viết về lâu đài nơi thời gian và tiếng đàn của tôi đan xen

Bạn biết đấy

Cho dù mưa to làm cho thành phố này đảo lộn, anh sẽ cho em vòng tay

Không chịu nổi nhìn thấy bóng lưng anh đến

Hãy viết về những giây phút xa cách khó khăn của tôi.

Cho dù cả thế giới bị cô đơn bắt cóc tôi cũng sẽ không chạy trốn

Cuối cùng ai cũng già

Viết về lâu đài nơi thời gian và tiếng đàn của tôi đan xen

Khâu Giai Lạc hát rất thâm tình, cả đời anh chưa từng thích ai như thích Nguyễn Hi Hòa.

Đôi mắt thâm tình lúc hát nhìn Nguyễn Hi Hòa không tệ.

Mỗi ngày với cô là một niềm vui.